"Muốn!!" Đường Khả Hinh vừa lùa cơm, vừa tức giận, hận hận nói.
Tô Thụy Kỳ nghe nói như vậy, lập tức căng thẳng, đau lòng quay đầu nhìn cô nói: "Đừng ăn nữa, một chút nữa bị bụng no sẽ hỏng thì làm thế nào?"
"No chết luôn!! Tốt hơn mất mặt xấu hổ!" Đường Khả Hinh lại nhớ tới mới vừa mình ở trước mặt Thủ tướng liều mạng ồn ào ầm ĩ, mặt của cô thoạt đỏ bừng, mình cũng cảm thấy mình quá mất mặt!! Thật mất mặt!! Cô nói xong, lại cảm thấy lúng túng cúi đầu, vùi mặt mình vào trong cơm, phát điên lùa cơm, thời gian như một làn khói, cô đã lùa xong chén cơm kia rồi!! Cô lại giơ chén cơm lên, đưa về phía dì Tinh!!
Dì Tinh cảm giác gây ngốc, há hốc miệng nhìn Đường Khả Hinh, cô gái nho nhỏ này, không ngờ có thể chống đỡ đến chén cơm thứ tư, mặc dù bà có chút khó tin, nhưng vẫn im lặng nhận lấy chén sứ xanh, lại đưa về phía người giúp việc, bới cơm thêm cho Khả Hinh......
Thủ tướng nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh tức giận như vậy, cũng chỉ nhàn nhạt cười cười, đẩy cái đĩa dưa chuột ướp tỏi trước mặt mình tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: "Đừng tức giận. Thằng bé Hạo Nhiên kia ông rất quen thuộc, là một người chuyện gì cũng tự có tính toán, mọi việc cũng quan tâm chu đáo, suy nghĩ toàn diện, đây là sở trường của cậu ấy. Đoán chừng chuyện này, cậu ấy tự nhiên đã suy tính, mặc dù quá trình hơi ác liệt một chút, cháu tha thứ cho cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646619/chuong-1057.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.