Editor: Chi Misaki
“Quản lý!” Bên trong thang máy bốn cô gái, đồng thời hướng Trần Mạn Hồng tôn kính cúi đầu, gọi.
Trần Mạn Hồng theo thói quen liếc mắt nhìn hai cô gái phía trước, vẻ mặt mấy phần phong tình đi vào thang máy, lo lắng quay đầu, nhẹ giơ ngón tay ngọc thon dài, nói: “Người còn chưa đi tới thang máy, đã nghe thấy mấy người trò chuyện bát quái, thảo nào quản lý Trần thường nói các người xuất ngày tiêu khiển đã không thể dùng được nữa rồi! Suốt ngày, chỉ biết buôn chuyện, những lúc như vậy còn không bằng đi học tập một chút gì đấy, không chừng xuân tới còn có thể xoay người một phen!”
Hai cô bé phía trước, nghe thấy lời này, khuôn mặt tức khắc đỏ lên!
Như Mạt nhàn nhạt đứng ở bên trong thang máy, hơi yên lặng cúi đầu, tịnh không có ý định lên tiếng.
Thang máy tiếp tục đi lên, Trần Mạn Hồng đi đến tầng hai mươi tám, cô nhẹ nhíu mi tâm, có vài phần buồn chán ngẩng đầu, nhìn cửa kính bên trong thang máy, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt, cô dường như cảm thấy có chút quen thuộc nhẹ nhíu mày...
Mà người đứng cuối thang máy, lại trầm mặc đứng đó, mặt vẫn không chút biểu tình, chỉ là trên đầu ngón tay đã nhiều hơn một cây châm!!
Trần Mạn Hồng không ngừng nhíu mày, nhìn về phía cô gái bên trong thang máy kia, ánh mắt cô lập tức sáng lên, cười rộ nói: “Nha! Đây không phải là... Quản lý phòng ăn Nhã Các- Úc Phân sao?Cô thế nào lại tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646486/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.