Edit: Hương Giang
Anh vừa đi, em trai lại tới!!
Trang Hạo Nhiên dẫn mọi người đứng ở đằng này, nhìn về phía Tưởng Văn Phong đang thản nhiên đi về phía trước, cả khuôn mặt hắn lộ vẻ tiêu sái hơn người bị che đậy dưới lớp kính, chỉ lộ ra đôi lông mày quang gánh, nhàn nhạt nói: “Sao cậu ta lại quen thân với Khả Hinh như vậy?”
Tô Lạc Hoành đi lên một bước, nhìn về phía bóng lưng đẹp trai của Tưởng Văn Phong, cảm khái nói: “Cũng khó trách, Tưởng thiếu gia và Khả Hinh tuổi không chênh lệch mấy, người trẻ tuổi thôi, ở cùng một chỗ, đề tài khẳng định thật nhiều.”
Phốc!
Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn hắn.
Tô Lạc Hoành nói xong, liền cười cười xoay người, trong nháy mắt nhìn thấy Trang Hạo Nhiên chính híp mắt nhìn mình, hắn tức khắc ngẩn ra...
“Ăn cây táo, rào cây sung! Nuôi lâu như vậy, ngay cả OSCAR cũng không bằng!! Nó một ngày chỉ ăn một bữa cơm, thế mà còn biết hướng tôi vẫy đuôi!! Cậu được đại gia đây chăm sóc nhiều năm như vậy!! Tôi vừa mới qua ba mươi tuổi, cậu cho là Thiên Lỗi không ai muốn lão xử nam sao? Suốt ngày liền chỉ biết chơi với cẩu!!” Trang Hạo Nhiên thoáng cái sinh khí lại nói: “Người Tưởng gia cũng thật là kỳ quái!! Suốt ngày, bám bà xã người khác không buông!! Sở Nhai! Gọi người đem váy màu phấn hồng cho OSCAR thay!”
“Nga!” Lâm Sở Nhai nhịn cười nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thập phần vui sướng nói: “Đại gia rốt cuộc công đức vô lượng, tha thứ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646450/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.