Mưa, nhẹ nhàng rơi!
Một chiếc taxi thắng gấp ở trước cái hẻm nhỏ, Đường Khả Hinh hai mắt rưng rưng, cả người loạng choạng sốt ruột nhảy xuống xe, giẫm lên bùn đất ẩm ướt đi về phía trước! ! Trong đầu xuất hiện rất nhiều điều muốn nói với mẹ, nghẹn ngào nức nở run rẩy gọi: “Mẹ... Mẹ...”
Tí tách… ngõ nhỏ thật sâu thật sâu!
Đường Khả Hinh thở phì phò, tay chống vào tường loang lổ, hai mắt run rẩy rơi lệ, sốt ruột chạy về phía trước! !
Trong ngõ nhỏ, có một bóng đèn sáng lan tỏa ấm áp ra xung quanh.
Đường Khả Hinh rơi lệ sốt ruột đi về phía trước, nhìn về phía cái biển hiệu quen thuộc kia, lòng cô bỗng nhiên tê rần, nhanh chóng bước lên phía trước, hai tay đập vào cửa, gọi to: “Mẹ! Mẹ! ! Mở cửa cho con! ! Mẹ! !”
Âm thanh thê lương vang lên trong đêm mưa.
Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa hàng rơi lệ.
Không bao lâu, đèn trong cửa hàng đột ngột sáng lên.
Lý Tú Dung mặc quần áo mỏng mặc ở nhà, bên ngoài khoác áo ngủ, cứ như thế bước ra ngoài, nghe thấy tiếng khóc của con gái, hai mắt không kiềm chế được rơi lệ!! Bà mở cửa ra, ánh đèn len lỏi ra bên ngoài, bà nhìn thấy con gái đang khóc thương tâm ngẩng đầu lên nhìn mình, bà khiếp sợ gọi: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh trừng hai mắt đẫm lệ, nhìn mẹ mặc áo sơ mi mỏng, quần dai màu đen, khoác áo ngủ bên ngoài, búi tóc cao, sắc mặt tiều tụy mang theo tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646298/chuong-901.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.