Vườn hoa sau khách sạn.
Lãnh Mặc Hàn nhàn nhạt đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, nhìn phong cảnh xung quanh toàn là hoa đoàn cẩm trúc, nhìn thấy dưới tàng cây phía trước, một thân ảnh màu trắng đang ngồi, đôi mắt anh vụt qua một tia sáng, cất bước đi về phía bụi hoa phía trước...
Tiểu Nhu mím môi, ngồi ở trên ghế thiết kế, vẻ mặt lạc lõng, mất mát.
Lãnh Mặc Hàn cất bước đi tới trước mặt cô, cười như không cười nhìn bộ dáng mờ mịt này của cô, chậm chạp ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn cô.
Tiểu Nhu hơi ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Mặc Hàn tới, liền càng cảm thấy mất thể diện cúi đầu, không dám nói chuyện.
Lãnh Mặc Hàn nhìn dáng vẻ này của cô, chỉ đành phải cười cười nói: “Đứa ngốc... Sau này nhìn người phải cẩn thận một chút...”
“Tôi ngốc như vậy, căn bản là sẽ không nhìn thấy người khác... Quản lý thường nói tôi bước đi cũng không mang mắt, nhìn người lại càng không có tâm nhãn, tương lai làm sao bây giờ a...” Tiểu Nhu nói nói đến đây, liền mím môi, mắt có chút đỏ bừng.
Lãnh Mặc Hàn nghe thấy lời này, đành phải đứng lên, ngồi ở bên cạnh cô, nhìn phong cảnh phía trước, mới nói: “Có lúc, nhìn người nhìn việc, cũng không phải nhất thời có thể lĩnh hội được, cũng không nhất thiết phải phòng bị như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút, giành nhiều thời gian quan sát người khác một chút là được rồi.”
“Tôi không có thông minh như Khả Hinh!” Tiểu Nhu lập tức cắn môi dưới, lẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646192/chuong-847.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.