Ngục giam, ẩm ướt, u ám.
Trang Hạo Nhiên mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần thường màu trắng, hai ống tay áo xăn lên cao, nín thở bình tĩnh bước đi, qua một con đường dài, đôi mắt nhìn xung quanh, những mặt tường loang lổ rêu xanh, còn có mấy giọt nước thỉnh thoảng chảy xuống, trái tim anh không hiểu sao cảm thấy run rẩy lạnh lẽo. Anh liền nhớ tới người cha đỡ đầu của mình, đã từng ngồi trên chiếc ghế chủ tịch thứ ba, mặc bộ âu phục màu đen nhìn về phía tất cả mọi người, vô cùng ấm áp và lịch sự. Ông có đôi mắt tinh tường nhìn thấu lòng người, luôn luôn nhìn rõ sự đời. Anh chưa từng nghĩ tới, người cha đỡ đầu của mình, sẽ có liên quan tới mấy bức tường này, vận mệnh rốt cuộc có biết hay không, nó đã giam giữ một người có trí tuệ cùng khoan dung, mang lại cho thế giới bao nhiêu sự cống hiến cho người già.
Hai cảnh sát đi ở phía trước, thân hình cứng rắn và nghiêm túc! !
Trang Hạo Nhiên nghiêm mặt, nhìn bóng lưng của bọn họ, hai tròng mắt run rẩy.
Phòng giam, cửa sắt hoen gỉ.
Hai cảnh sát cầm chìa khóa lên thận trọng mở cửa sắt ra, sau đó xoay người, lại hết sức nghiêm túc cùng cứng rắn nhìn anh nói: “Đi vào! !”
Hai mắt Trang Hạo Nhiên lóe ra, khuôn mặt lạnh lùng, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, mới nuốt khan nơi cổ họng, cất bước đi vào. Nhìn toàn bộ gian phòng, chỉ có duy nhất một nơi có ánh sáng mặt trời chiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646182/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.