Cơm trưa vẫn tiếp tục.
Tưởng Thiên Lỗi sau khi gọi cơm, vừa trải khăn ăn cơm, vừa mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Một chiếc vòng cổ cất giấu đã lâu như thế, cứ đơn giản tặng người khác như vậy , đáng tiếc sao?"
Đường Khả Hinh cũng nhẹ nhàng trải khăn , nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi cười nói: "Cuộc sống của con người, kỳ thực cũng phải giữ bên người cái gì đó để dùng, cũng không nhiều lắm... Nếu cần, tặng người khác hương hoa, mình cũng có lưu giữ lại hương thơm ấy... Sinh mệnh cứ nối tiếp, mặc kệ chúng ta giữ lại như thế nào, cha mẹ kỳ thực cuối cùng cũng sẽ có một ngày, rời xa chúng ta... Mà những đứa trẻ đáng thương kia, lại đem tất cả sinh mệnh hiện tại, coi như sinh mệnh tiêu chuẩn ... Tự ti, nao núng, sợ hãi... Đây là bọn nhỏ mất đi cha mẹ mà thành, thật đáng thương..."
Tưởng Thiên Lỗi thật sâu nhìn về phía người con gái trước mặt, mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, bật cười nói: " Thật khiến tổng giám đốc Tưởng, chê cười rồi. Anh đã trải qua bao nhiêu thị phi, sóng gió như vậy, chúng ta lại nói đến cái gì mà ỹ nghĩa sinh mệnh, có vẻ như là làm quá lên rồi ."
Tưởng Thiên Lỗi nghe xong những lời này, nhàn nhạt nâng ly Pinault 2000, nhấp một ngụm, mới chậm rãi cười nói: "Không ai dám làm ra những phán đoán đơn giản đối với những sinh mệnh vô tội và đáng thương này , em có tấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646125/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.