Đường Khả Hinh lo lắng cùng ngượng ngùng trở lại bộ phận rượu của tập đoàn Hoàn Cầu, vừa đi ra ngoài, vừa nhớ tới Trang Tĩnh Vũ lúc nãy đứng ở cửa, lộ rõ vẻ uy nghiêm và phẫn nộ, khuôn mặt cô lại xấu hổ đỏ bừng lên, đưa tay khẩn trương che mặt, trực tiếp dậm chân nói: "Trang Hạo Nhiên, em gặp lại anh, em liền không phải người!"
Lời này giống như đã từng nói qua...
Cô lập tức dừng bước lại, ngẩng đầu hơi chút ngẩn người, từng đợt hồi ức, giống như liền muốn phá tan trở ngại, ồ ạt mà đến.
Trước mặt một bóng dáng màu đen lạnh lùng đang chờ cô.
Đường Khả Hinh có chút giật mình ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy tay phải thầy đang cầm một phần tài liệu, đứng ở cạnh cửa phòng làm việc lạnh nhạt nhìn về phía mình, cô lập tức cao hứng cười rộ lên, vui sướng hướng về phía thầy, muốn nói gì đó...
"Tôi nghiêm túc, khắt khe, sắc bén, thậm chí mang theo vài phần cố chấp... Đây là đánh giá của cô đối với thầy..."Vitas mặt lạnh nhìn học trò, nhắc lại câu nói mà vừa rồi cô nói trong phòng ăn...
"... ..."Đường Khả Hinh chớp mắt vài cái, có chút kinh ngạc lơ đễnh nhìn thầy.
"Người Trung Quốc các cô có một câu châm ngôn xưa, thật là tôi đã uổng công nuôi cô rồi !"Vitas nói xong, tay cầm tài liệu, chậm rãi đi vào phòng làm việc.
"Thầy!"Đường Khả Hinh sốt ruột lập tức chạy tới...
"Rầm ! !"Cửa chấn động rung trời đóng lại! !
Đường Khả Hinh lập tức bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2646022/chuong-756.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.