Một trận sấm vang, điên cuồng giáng xuống, vang lên ầm ầm!!
Gió lớn điên cuồng quét qua, bóng cây đung đưa, mưa lại ào ào rơi xuống!
Đường Khả Hinh nặng nề thở gấp, chạy như bay về phía trước, nhớ tới vừa rồi Trang Hạo Nhiên ôm Tiêu Hào Oánh vào biệt thự, trong nháy mắt lòng cô đau đớn như bị xé rách, cảm giác này không thể tin nôi lại ập đến, nhanh chóng làm cho mình nghẹt thở đến chết, cô vừa chạy vừa khóc, buông xuống một câu: “Trang Hạo Nhiên! Anh thật sự yêu em sao? Em đã từng yêu thích sự phóng khoáng của anh, không nghĩ đến, anh đối mặt với cảm xúc của em, lại có thể nhanh chóng xoay người như vậy!”
Một trận tiếng khóc đau thương, buồn bã mà đến, làm kinh động những chú chim đậu khắp nơi, chúng vỗ cánh bay loạn khắp chốn.
"Khả Hinh... ..." Tiểu Nhu vẫn đứng yên dưới tán cây dừa, nhìn Đường Khả Hinh đau lòng rời đi như vậy, hai mắt cô cũng đỏ bừng, tức giận ngẩng đầu, nhìn bức tường một cái, nói: “ Thật quá đáng! Thật quá đáng!”
Không biết từ đâu cô ôm đến một tảng đá lớn, nhanh chóng ném vào bên trong!
***
Bên trong phòng ngủ truyền đến một trận thở dốc.
Tiêu Hào Oánh lập tức ngã xuống giường, say rượu trong nháy mắt kéo Trang Hạo Nhiên ngã lên người mình ….
“Ai!” Trang Hạo Nhiên ngã đè lên người cô, hơi nhấc người lên, giữa ánh đèn tối, nhìn Tiêu Hào Oánh...
Đôi mắt Tiêu Hào Oánh ngấn lệ, ôm chặt cổ anh, khao khát nói: “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645928/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.