Lãnh Mặc Hàn nghe nói như vậy, bất đắc dĩ quay đầu nhìn Lâm Sở Nhai nói: “Cậu đừng động một chút là lấy chuyện của tôi ra nói, giống như con chuột nhà cậu không ăn được con gián nhà tôi!”
“Lúc này đang dầu sôi lửa bỏng, các người nói nhảm cái gì hả, thiếu ăn đạp đúng không?” Tô Lạc Hoành không nói hai lời, liền đi trước người khác, ở trong bóng tối đi về phía cây táo, tay đưa ra phía trước, anh liền ôi một tiếng, rút hai tay về, thấp giọng kêu lên: “Cái quái gì thế? Đau quá! ! Cái gì vậy?”
Tào Anh Kiệt đi nhanh tới, đưa tay nắm gốc cây một cái, cũng chợt rút về, sợ hãi kêu: “Ôi chao, mẹ ơi! Cây táo này có gai à?”
“Mọi người không biết à?” Bộ dạng Lâm Sở Nhai ra vẻ đương nhiên đi tới, nhìn gốc cây nói khẽ: “Cây táo vốn có gai mà !”
“Có gai thì tôi phải làm thế nào?” Trang Hạo Nhiên giật mình nói.
Dáng vẻ Lâm Sở Nhai như rất hào phóng nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Ngay cả có gai anh cũng phải trèo, như vậy anh mới đủ thành ý!”
“Tôi sợ chúng ta chưa trèo lên, đã thành tổ ong rồi !” Trang Hạo Nhiên cũng đi tới, vươn tay ấn vào thân cây, cũng chợt rút tay lại, kinh ngạc nói: “Tôi . . . . . Mẹ nó. . . . . .”
“Không có việc gì! !” Tô Lạc Hoành suy nghĩ biện pháp, lập tức từ trong túi quần của mình rút ra một con dao nhỏ! !
“Anh làm gì?” Lâm Sở Nhai lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645876/chuong-683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.