“Đói bụng rồi? Biết là tốt rồi! ! Sau này ăn cái gì, phải nhớ kỹ lời của chị, tự mình làm lấy, cơm no áo ấm! Nếu muốn chú cưới em làm vợ, thì phải hiểu chú sẽ không đút cơm cho em ăn cả đời, em phải học tự mình ăn cơm, như vậy người khác mới thương em, sẽ yêu em hơn! Hiểu chưa?” Đường Khả Hinh lập tức dạy dỗ.
Sa Sa bĩu môi, vẻ mặt buồn bực, không nói lời nào! !
“Tự cầm dao nĩa! !” Đường Khả Hinh híp mắt nhìn Sa Sa, nhanh chóng ra lệnh.
Sa Sa không cam lòng, cầm nĩa lên.
“Muốn ăn cái gì tự mình ăn đi! Nếu như với không tới, có thể nhờ người giúp một tay, hoặc tự mình đứng lên! Khi còn bé, chị của em đâu có được người hầu hạ giống như em? Tham ăn no bụng coi là không tệ! ! Cố lên! Sa Sa thật giỏi! !” Đường Khả Hinh lập tức cười ngọt ngào, vỗ tay nói.
Trang Hạo Nhiên dần dần lộ ra nụ cười, nhìn Đường Khả Hinh.
Miệng Sa Sa vẫn vểnh lên, nhưng vẫn ngoan ngoãn tự cầm dao nĩa ăn.
“Đúng rồi! ! Em từ từ lớn lên, như vậy có thể gả cho chú rồi!” Đường Khả Hinh đột nhiên rất hả hê cười to.
Sa Sa vừa ghim món ăn vừa nhìn Đường Khả Hinh chằm chằm.
Đường Khả Hinh cũng liếc cô bé một cái, biết cô bé không thích mình, nhưng không có cách nào, cô thoải mái đứng lên, thấy mọi người đang lặng yên nhìn mình, cô a một tiếng, có chút đỏ mặt nở nụ cười.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645787/chuong-642.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.