Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, khẽ cắn môi dưới.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên cứng ngắc, nhìn cô nói: “Đã lâu không có kiểm tra công việc của em, hôm nay bên Tổng Công ty trực tiếp gọi điện thoại tới, nói em đưa bảng báo cáo tiếng anh, lỗi đến khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt! Anh mới nhìn một chút, không nhìn còn khá, vừa nhìn. . . . . . Trời ạ!”
Đường Khả Hinh cúi đầu, nghĩ thầm bây giờ thật sự mất hết cả mặt mũi, muốn chui xuống đất.
“Tiêu Đồng! !” Trang Hạo Nhiên lại xoay mặt, hơi không vui gọi Tiêu Đồng.
“Vâng !” Tiêu Đồng lập tức thật căng thẳng ngẩng đầu, biết Trang Hạo Nhiên tức giận thật, bình thường mặc kệ anh đùa giỡn với mình như thế nào, nhưng đối với đợi công việc, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ ai buông lỏng hoặc phạm sai lầm.
“Không phải tôi bảo cô trông chừng cô ấy sao?” Trang Hạo Nhiên lạnh lùng nhìn Tiêu Đồng, lấy bút máy gõ mạnh ở trên báo cáo một cái, mới nói: “Cô làm gì vậy? Có thể để cho một phần tài liệu như vậy gửi tới bên Tổng Công Ty! Người khác không biết, còn tưởng rằng phòng thư kí của tôi không có người đấy?”
Đường Khả Hinh lập tức có chút ủy khuất ngẩng đầu lên, nhìn Trang Hạo Nhiên. . . . . . .
Tiêu Đồng cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên cười theo nói: “Thật hổ thẹn lão đại, gần đây công việc của tôi hơi nhiều. . . . . .”
“Yêu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645749/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.