Phòng đánh cờ.
Bức bình phong bươm bướm trông rất sống động, bên cạnh lư hương Cửu Đỉnh đang lượn lờ khói đàn hương.
Một bàn cờ ngọc đen đặt ở trước sô pha hình tròn thêu hình hoa anh đào, đèn treo Tiên Hạc trên đỉnh đầu nhẹ nhàng sáng lên.
Người giúp việc thật cẩn thận mang một cái hộp gỗ đàn hương cổ xưa, đặt nhẹ bên cạnh bàn cờ, nhẹ nhàng mở ra, toàn bộ quân cờ bên trong dùng bạch ngọc khắc thành màu đen và màu đỏ thẫm, bày biện hết sức chỉnh tề. . . . . .
Tử Lâm nhẹ nhàng tiến lên, cầm cờ tướng từng con cờ ngọc để xuống bên trong bàn cờ.
Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi cùng Trang Tĩnh Vũ và Ân Nguyệt Dung ngồi ở trên ghế sa lon sau bàn cờ, sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch, rất căng thẳng siết ngón tay của mình, nhìn bàn cờ, phát hiện chuyện này càng lúc mình càng không thể khống chế được rồi, thậm chí đại não hỗn loạn tưng bừng.
Trong phòng đánh cờ ,Tưởng Thiên Lỗi được người giúp việc phục vụ, cởi tây trang của mình, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, vẻ mặt lạnh nhạt, nhẹ nhàng xắn ống tay áo của mình.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười cởi tây trang màu trắng của mình, mặc áo sơ mi màu đen, quần tây trắng, xắn nhẹ ống tay áo.
Bốn trưởng bối cùng nhau ngẩng đầu lên nhìn con trai của mình rất đẹp trai, nghiêm nghị, tao nhã, phong độ.
Ánh mắt của Tưởng Tuyết Nhi giống như có thể nhìn thấu linh hồn, căng thẳng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645737/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.