Một loạt tiếng bước chân từ hành lang truyền đến.
Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đi về phía trước, nhớ tới bộ dáng xinh đẹp Đường Khả Hinh mới vừa ngồi ở trong hồ tắm, anh chậm rãi dừng bước lại, khẽ tựa vào trước một bức tranh, cúi xuống, thở dốc một hơi.
Hơi nước tràn ngập hồ tắm.
Rốt cuộc Đường Khả Hinh đã tắm rửa xong, Tử Lâm căn dặn người giúp việc bôi bột hoa hồng lên ngoài da cho cô, mới cầm áo ngủ phủ lên, đỡ cô đi ra phòng tắm, lại chuyển vào trong gian phòng thay đồ vào bốn bề đều là bức rèm che mộng ảo rũ nhẹ xuống, sau đó người giúp việc thật cẩn thận mang váy lễ tham gia yến hội do bà chủ tự mình chọn lựa cho Khả Hinh, đặt nhẹ toàn bộ lên trên kệ kính thủy tinh trong suốt, lại cởi áo ngủ cho cô. . . . . .
“A. . . . . .” Mặt của Đường Khả Hinh đỏ bừng, nhìn cô ngượng ngùng nắm áo choàng, nói: “Tôi tự mình làm được.”
Hai người giúp việc và Tử Lâm mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh một cái, liền im lặng gật đầu đi ra ngoài.
Đường Khả Hinh chậm rãi ôm quần áo trên kệ thủy tinh, ngẩng đầu nhìn mình trong kính, khuôn mặt ửng hồng, hai tròng mắt sáng chói, tinh thần no đủ, lại nhìn da thịt giữa cổ, quả nhiên sáng bóng quyến rũ, cô nhẹ vươn tay, phủ ở giữa cổ, vuốt vuốt, quả nhiên trơn mềm giống như trẻ em. . . . . . Hai tròng mắt của cô khẽ lóe lên, mặc dù cố gắng chống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645729/chuong-612.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.