Đêm, mưa đã ngừng rơi, ánh đèn nê ông trong thành thị sáng lấp lánh.
Trang Hạo Nhiên mặc màu đen áo sơ mi, quần tây màu trắng, ngồi ở một quán bar hẻo lánh, tay cầm một ly Whisky, nhìn các cô gái mặc váy ngắn hấp dẫn trước mặt, đang đứng ở trong sàn nhảy ca hát, uống một hớp rượu lớn.
Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt, Tô Lạc Hoành cùng Lãnh Mặc Hàn ngồi chung ở đối diện, nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên không nói chuyện, chỉ một mực nghe ca sĩ hát: Khi ánh mắt em ngắm nhìn vào mắt anh, từ nay thế giới không hề cần ngôn ngữ nữa, đôi môi em, nghênh đón nụ hôn của anh, từ nay thế giới không cần thời gian nữa, có tình yêu ôm ấp trái tim anh, có em có khổ sở và ngọt ngào. . . . . . những gì ngày hôm qua, có thể nhốt chặt ước vọng hôm nay, có bao nhiêu lần lạc lối, là vì có thể dừng lại trong chớp nhoáng này, bởi vì em, cho nên mới có ngày hôm nay. . . .
Anh không nói chuyện gì, uống một ngụm rượu lớn!
“Được rồi, đừng uống nữa ! Cũng mấy chai rồi !” Lâm Sở Nhai nhìn không đành lòng, nhắc nhở anh.
“Anh cũng đáng đời!” Tô Lạc Hoành nhìn anh, tức giận nói thật: “Ban đầu hỏi anh, có phải thích Tiểu Đường hay không! Anh ngậm miệng không thừa nhận! Anh thừa nhận chúng tôi cũng sẽ đưa ra biện pháp tốt cho anh thôi!”
Trang Hạo Nhiên không lên tiếng, tiếp tục uống hết ngụm rượu cuối cùng, chỉ thở dài một hơi, nhàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645722/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.