Thời gian từng giờ trôi qua.
Đường lúc đến và lúc đi giống nhau, lịch sử luôn không ngừng tái diễn kì lạ!
Bác Dịch và Tưởng Thiên Lỗi lái xe 5 tiếng đồng hồ, rốt cuộc chạy vào nội thành. . . . . .
Đường Khả Hinh nhắc nhở Tưởng Thiên Lỗi mình không trở về khách sạn, nhờ anh chạy tới bên kia.
Tưởng Thiên Lỗi liền đồng ý, lái xe quẹo phía trái. . . . . .
Bác Dịch cầm tay lái, sửng sốt nhìn phía trước.
Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cũng nhàn nhạt nhìn chiếc xe hơi màu đen quẹo trái, sâu kín nói: “Trở về. . . . . . Về khách sạn đi. . . . . .”
Bác Dịch suy nghĩ một chút, ngay lập tức xoay tay lái, chạy về phía khách sạn.
Hai chiếc xe tách ra tại đây.
Nội thành, rất phồn hoa náo nhiệt.
Tưởng Thiên Lỗi theo phương hướng Đường Khả Hinh chỉ dẫn, dừng ở trước quảng trường, quay mặt sang có chút nghi ngờ nhìn cô, hỏi: “Khả Hinh? Em muốn đi đâu? Anh trực tiếp đưa em đi là được.”
“Không cần!” Đường Khả Hinh nhanh chóng cởi dây nịt an toàn, quay mặt sang biết ơn nhìn Tưởng Thiên Lỗi nói: “Cám ơn anh. . . . . . Em tới đây là được rồi. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi im lặng nhìn cô, cười khổ nói: “Giữa chúng ta . . . . . trở nên khách sáo như vậy từ lúc nào?”
Đường Khả Hinh nhìn anh thật sâu, trong lòng hơi đau nhói, nhưng vẫn nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645719/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.