Xe thể thao dừng ở trước cửa lớn màu đen vườn nho, Trang Hạo Nhiên mới vừa xuống xe, cũng đã thấy Đường Khả Hinh nhảy xuống xe, xông tới cánh cửa sắt màu đen kia, anh nhìn dáng vẻ cô nóng nảy, không nhịn cười được.
Đường Khả Hinh kích động đứng ở trước song sắt, hai tay nắm chặt thanh sắt, nhón chân lên nhìn đường núi yên tĩnh bên trong, khuôn mặt kích động, kêu lên: “Mau gọi người tới mở cửa! Tại sao không có người gác cổng ?”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười đi xuống xe, liếc đường núi sâu thẳm, liền lấy điện thoại di động ra, điện thoại cho Bác Dịch.
Chuông điện thoại di động reo vang, nhưng không có ai nghe.
Trang Hạo Nhiên rất hiểu anh, liền tựa vào bên cạnh song sắt, nhắn tin cho Bác Dịch nói: “Là tôi và thư ký của tôi đã đến vườn nho rồi, mở cửa cho tôi ! Nhanh lên một chút!”
Đường Khả Hinh ngạc nhiên quay đầu, nhìn Trang Hạo Nhiên hỏi: “Vườn nho này chỉ có một mình anh ấy sao?”
“Bình thường là vậy.” Trang Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời chiếu xuống, anh nóng đến có chút không chịu nổi, đi tới dưới đại thụ gần cánh cửa sắt, thở ra một hơi.
“Một người làm sao trông nom vườn nho lớn như vậy?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi.
“Bình thường không có việc gì, cũng chỉ là một người!” Trang Hạo Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô nói: “Lúc bận sẽ mời công nhân bên ngoài. Nơi này có mấy vườn nho, có người chủ phải chịu trách nhiệm tuyển chọn công nhân, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645680/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.