Kỳ thực mùa xuân ở Luân Đôn, vẫn tới sớm hơn so với những nơi khác, hiếm khi thấy lần này lại có thêm mưa tuyết, còn có sương mù dày đặc, toàn bộ quang cảnh đều mơ hồ.
Sau khi trận mưa tuyết qua đi, cơn lạnh nhanh chóng kéo đến, ánh mặt trời muốn xuyên qua những tầng mây, nhưng vẫn không thể xuyên qua được , lại ở trên không trung, tạo thành một dãy quầng sáng, nhẹ chiếu một vài tia sáng yếu ớt xuống những vùng đất khác, xa xa truyền đến những tiếng chuông, hai chiếc xe hai tầng màu đỏ thẫm, chầm chậm chạy dọc theo đường cái…
Đã từng nghe nói về trận sương mù dày đặc ở Luân Đôn sao? Thực ra nó càng làm cho thành phố nhỏ bé này nhẹ nhàng, mù mịt hơn, còn có một vài công trình kiến trúc tầng dưới cùng đầy bí ẩn lãng mạn, chỉ là những thứ này, chủ yếu là do một người nào đó đi khai quật, bên trong mỗi một cái cửa sổ đều khắc hoa văn màu trắng, nâu, xanh, đỏ, đều lộ ra ánh sáng rực rỡ màu vàng cây quýt, rất ấm áp.
Ẩm ướt, chỗ này vốn chỉ có một hương vị, bởi vì không khí của nó, cũng có chút ngưng tụ lại.
Cửa ra vào tàu điện ngầm, có một cô gái nhỏ, đã đến nhà vệ sinh gần đó, thay áo len màu đen, quần jean màu đỏ, mang giày tuyết đen, bên ngoài khoác áo màu đỏ thẫm, đội chiếc mũ cùng màu, ôm cái valy hành lí của mình, không dám bước đi tới bất cứ chỗ nào, chỉ trốn bên trong bức tường màu trắng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645511/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.