Hôm nay, tôi đi về phía cô, có thể chứng tỏ được điều gì? Điều gì cũng không chứng tỏ được! Thì ra, có thể gặp lại nhau, cũng là do số phận đã sắp đặt, có lẽ …. tôi đã được định sẵn là phải chấp nhận.
Trang Ngải Lâm cùng Đường Khả Hinh một thân váy dài màu đen nhẹ nhàng, giống như nữ vương thống trị thế giới u linh thần bí, mỉm cười hướng tới trước mặt Tưởng Thiên Lỗi.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn Đường Khả Hinh, đôi mắt nóng lên, người không nhúc nhích. Đường Khả Hinh vẻ mặt quyến rũ, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, giống như người xa lạ, không lên tiếng.
Cả người Như Mạt run rẩy nhìn Đường Khả Hinh, nhớ tới những lời chúc phúc kia, trái tim chợt lạnh đi, khẩn trương và còn có chút đau đớn.
“Như Mạt!!” Trong nháy mắt, Trang Ngải Lâm gọi tên Như Mạt, nhíu mày nói: “ Trái tim cô không việc gì chứ ?”
Như Mạt liền cúi đầu, tỉnh táo nói: “ Không…không có việc gì, cám ơn chị đã quan tâm”
“ Tưởng Thiên Lỗi”- Trang Ngải Lâm nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, thẳng thắn gọi.
Tưởng Thiên Lỗi vẫn như cũ chăm chú nhìn về phía Đường Khả Hinh, mái tóc nâu uốn xoăn thả bồng bềnh, để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đầy vẻ cá tính, kiêu ngạo, xinh đẹp. Cô gái đã từng vì yêu mà lặng lẽ rơi lệ, cúi đầu che khuất một bên má của mình, giờ cũng đã như làn khói bay đi rồi.
Đường Khả Hinh nhìn vẻ kích động trong con mắt của Tưởng Thiên Lỗi, đột nhiên cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645485/chuong-492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.