"Mặt của em... Thật sự có thể khôi phục được giống như trước đây sao?" Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, nghi ngờ hỏi.
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: "Nếu như em đã chờ mong như vậy, ba ngày sau, anh sẽ đưa em đến bệnh viện, tự mình tháo băng gạc, chứng kiến thời khắc kì diệu này... Có được không?"
Đường Khả Hinh hai tròng mắt ôn nhu chợt lóe, kìm lòng không được, đưa tay khẽ vuốt má trái, nhớ tới vết sẹo lúc này, đã mang đến cho cô biết bao đau thương cùng thống khổ, nhưng vẫn cùng chính mình, vượt qua những ngày tháng tịch mịch...
Tô Thụy Kỳ vươn tay, khẽ vuốt má trái của cô, tràn đầy nhu tình nói: "Sao thế? Lại nhớ tới vết sẹo kia sao?"
Đường Khả Hinh cười khổ.
Tô Thụy Kỳ nhìn về phía cô, dịu dàng cười nói: "Phụ nữ vốn là như vậy ."
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, trầm mặc nhìn về phía anh.
"Mặc kệ cái gì, một lần nhớ lại là một lần thêm thống khổ, thế nhưng cùng nó lâu như vậy, lúc qua rồi, còn hối tiếc, thật dễ mềm lòng..." Tô Thụy Kỳ nhìn về phía Đường Khả Hinh cười nói.
Lời nói như còn ẩn chứa hàm ý nào đó.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía anh.
Tô Thụy Kỳ lại cười, tay khẽ vuốt tóc ngắn trên trán cô, ôn nhu nói: "Yên tâm, anh không có ý gì khác đâu. Anh tin trải qua lần này, chúng ta mỗi người đều sẽ hiểu thêm một ít đạo lý, bao gồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645451/chuong-478.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.