"Thật... Xin lỗi... Tôi, tôi vừa lỡ tay !" Nhã Tuệ trong lúc nhất thời, trái tim dường như vỡ vụn, sắc mặt tái nhợt, tâm trạng phát run, hai mắt rưng rưng ngồi xổm xuống đất, nhanh chóng nhặt lên mấy mảnh thủy tinh bị vỡ.
Mọi người nhất thời im lăng nhìn về phía cô ấy, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, lại có chút lo lắng nhìn Khả Hinh.
Đường Khả Hinh ngay tại lúc này, nhanh chóng đi vào phòng bếp, ôn nhu nhìn về phía Nhã Tuệ, bộ dáng run rẩy, tức khắc cúi người xuống, nói: "Chị cẩn thận cắt vào tay bây giờ, để tôi đi."
Nhã Tuệ lập tức ngẩng đầu, khẩn trương nhìn về phía Khả Hinh.
Mọi người cũng vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh thế nhưng sắc mặt thật bình tĩnh vươn tay,, từng chút từng chút nhặt những mảnh thủy tinh trên mặt đất.
"Nhưng... Khả Hinh..." Nhã Tuệ cực kỳ lo lắng nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh trầm mặc đem rất nhiều những mảnh thủy tinh nhỏ, từng mảnh, từng mảnh nhặt lên, đặt ở trong mảnh to nhất, giống như không có chuyện gì.
Trang Hạo Nhiên cũng trầm mặc nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh thu thập xong thủy tinh bị vỡ, đứng lên, nói câu muốn vào quét dọn, liền xoay người, nhìn mọi người đang lo lắng cho mình, mỉm cười nói: "Ngày đó chủ nhà, lúc chuyển đi, đã đem tất cả đồ lưu lại cho chúng ta sử dụng, mấy vật này đều rất tốt , nhất là phòng bếp chén chén đĩa đĩa, đều là đồ sứ Thanh Hoa thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645443/chuong-474.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.