“Chúng ta nói chuyện một chút! Cho anh mấy phút!” Tưởng Thiên Lỗi cũng không để ý lui khách và nhân viên lui tới, lập tức nắm cổ tay của cô, muốn kéo cô đi!
Đường Khả Hinh lại cắn răng, dung sức kéo tay của anh xuống! !
Tưởng Thiên Lỗi đau lòng nhìn cô, nói: “Cho anh một cơ hội! ! Cho anhmột chút thời gian, để cho anh giải thích với em! Làm ơn! Tha thứ cho anh một lần!”
Bọn người Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu cùng căng thẳng nhìn Khả Hinh.
Lồng ngực Nhã Tuệ cũng đã sắp nổ tung, hai tay nắm chặt quả đấm, nhìn Tưởng Thiên Lỗi.
Đường Khả Hinh chỉ lạnh lùng nhìn anh, giống như người xa lạ, im lặng.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt cô, trái tim chợt đau nhói, lại muốn tiến lên nắm nhẹ tay của cô. . . . . .
Đường Khả Hinh rút tay lại, lạnh lùng xoay người, bước nhanh đi về phía trước!
“Đường Khả Hinh! !” Tưởng Thiên Lỗi nhìn bóng lưng của cô, nặng nề gọi.
Đường Khả Hinh cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước đi. Nhã Tuệ căm giận, vừa muốn xông lên trước, nhưng Trần Mạn Hồng kéo cô lại, chớp mắt nhìn cô, lắc đầu một cái.
Nhã Tuệ nhìn cô một cái, liền đè nén khổ sở, cũng tức giận xoay người, bước nhanh đi khỏi.
Trần Mạn Hồng và Tiểu Nhu cùng đứng chung một chỗ, hướng về phía Tưởng Thiên Lỗi cung kính khẽ gật đầu, sau đó muốn lặng lẽ đi khỏi. . . . . .
“Ngày hôm qua có phải Khả Hinh cùng mọi người ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645355/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.