“Khả Hinh! ! !” Tô Thụy Kỳ vội vàng gọi bác sĩ đi khoa tim mạch xem cho Như Mạt, mình nhanh chóng đuổi theo ra bệnh viện! !
Đường Khả Hinh vừa rơi lệ, vừa sụp đổ chạy ra ngoài, chạy qua phía chân trời màu hồng, gió rét lẫm liệt như dao cắt, cô ở trong từng trận gió bén nhọn nhanh chóng, bước lên đồng cỏ rộng lớn, khóc kêu to, tiếp tục chạy như bay về phía trước.
“Khả Hinh . . . . . .” Tô Thụy Kỳ chạy về phía trước thật nhanh, lúc cô muốn vòng qua rừng dừa lao về phía trước thì nắm chặt cổ tay cô, mãnh liệt kéo cô trở lại!
“Anh buông em ra! !” Đường Khả Hinh kích động kêu to, sụp đổ rơi lệ kêu to: “Em không muốn bất cứ ai đồng tình với em ! Là em đáng chết! ! Yêu tên khốn kiếp kia! !”
Tô Thụy Kỳ gấp gáp nắm chặt đôi tay cô điên cuồng kích động giãy giụa, mạnh mẽ nói: “Em đừng như vậy! ! Đây là tình yêu của em, nếu như em rời khỏi, sẽ mất tất cả! ! Lúc gây gổ, lời nói đều không phải là thật! !”
“Em không tin anh ấy! !” Đường Khả Hinh tức giận đến cả người phát run, nước mắt run rẩy khổ sở lăn xuống, nhìn Tô Thụy Kỳ, khóc kêu to: “Anh hoàn toàn không hiểu! ! Em đã hướng về phía toàn thế giới nói, em yêu anh ấy rồi ! ! Biết rõ, anh ấy có một người vợ chưa cưới, biết rõ trong lòng của anh ấy có một người yêu, nhưng em hướng về phía toàn thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645344/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.