Sáng sớm hôm sau.
Ánh mặt trời rực rỡ, lá phong phát ra màu đỏ như lửa.
Khu biệt thự nơi nào đó, một mảnh lá phong đỏ rực, xào xạc lay động, từng lá rơi xuống. . . . .
Xe hơi màu đen lấp lánh như màu kim loại, dừng ở trước biệt thự nhỏ kiểu pháp, rào chắn màu trắng, treo ngược chậu hoa hồng màu đỏ thẫm, bên trong vườn hoa nhỏ có thể nhìn thấy rõ ràng, có một xích đu màu trắng.
Đường Khả Hinh đứng ở trước rào chắn, nhìn khung cảnh ấm áp bên trong vườn, không khỏi nhớ tới tuổi thơ, còn sót lại một chút kí ức.
Mình thật thích chơi xích đu.
Cứ mỗi lúc hoàng hôn, cha ôm mình, ngồi ở trên xích đu, nhẹ nhàng đong đưa, thuận tiện dạy cho mình một chút đạo lý làm người.
Khả Hinh không nhịn được đưa hai tay ra, chống nhẹ rào chắn, nhìn bên trong bàng hoàng, nhớ tới ngày hôm qua, trước khi mình đi, cha căn dặn: “Đừng nhớ tới huy hoàng cha đã trải qua, đó là chuyện đã qua, cũng đừng nhắc tới chuyện của cha với ai, cha nghĩ, vật đổi sao dời mười mấy năm, tất cả đều đã qua. Sẽ không ai biết con nữa. . . . . . Sẽ để cho tất cả bắt đầu lại một lần nữa.”
Sáng sớm 8 giờ 30 phút.
Cánh cửa nhỏ biệt thự, rốt cuộc mở ra.
Vitas mặc tây trang màu đen phẳng phiu, chải mái tóc vàng bóng loáng, khuôn mặt đông lạnh, đi ra. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức kích động mỉm cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645331/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.