Mưa phùn rả rích.
Bầu trời đêm gần tới Trung thu, khắp nơi nhấp nháy ánh sáng đèn lồng đỏ.
Hạt mưa róc rách rơi xuống, lại làm người ta có cảm giác rối rắm.
Đường Khả Hinh mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, bên ngoài khoác áo ghi lê màu đen, nắm túi xách, đứng ở dưới ngôi lầu nhỏ, nghe tiếng mưa rơi, hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy.
Một chiếc Xe Mercedes màu đen, rốt cuộc chậm rãi xuyên vào trong màn mưa lái tới, cuối cùng dừng ở ngôi lầu nhỏ.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu, nhìn tới trước.
Cửa xe chậm rãi mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài kim cài bạch kim, khí thế hiên ngang chống cây dù màu xanh đen đi xuống xe, đứng ở trong mưa, nhìn Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh dịu dàng nhìn anh, cũng mệt mỏi mỉm cười.
Tưởng Thiên Lỗi chống cây dù, chậm rãi đi đến trước mặt cô, giơ cây dù trong tay, che trên đầu cho cô bầu trời, cúi xuống nhìn cô.
Đường Khả Hinh không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, chăm chú nhìn hai mắt cô sưng đỏ, sắc mặt lại tái nhợt, cánh môi giống như phấn cánh hoa anh đào, lạnh lẽo mềm mại, có lẽ có chút hiểu rõ cô.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, cúi đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn bộ dáng cô, liền ôm eo nhỏ nhắn, xoay người nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645318/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.