Thời gian trôi qua một chút.
Trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng Piano du dương. Giá trang sức hoa lệ ở trong không gian yên tĩnh nhẹ nhàng xoay tròn, phát ra ánh sáng rực rỡ.
Hai người vẫn không nói gì.
Nhân viên thật cẩn thận cầm một chai Laffey năm 1980 đi tới trước mặt Trang Hạo Nhiên, rót một chút rượu đỏ vào ly Tulip cho anh, bên kia nhân viên làm việc, mỉm cười đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, cung kính lễ phép nói: “Tiểu thư, cô muốn uống gì?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái, mỉm cười lắc đầu, nói: “Không cần.”
Nhân viên làm việc yên lặng lui ra ngoài.
Không gian này vẫn yên tĩnh!
Trong không khí, nhấp nhô cảm giác sắp buồn chết người.
Đường Khả Hinh mới vừa muốn nắm túi xách tay, đi ra ngoài nhưng lúc đứng lên trong chớp mắt, nhìn thấy trên kệ thủy tinh trước mặt, để một chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự hoa Phong Tín Tử, mà chỗ hấp dẫn người ta nhất, chính là chiếc nhẫn này không phải chiếc vòng trơn, mà vòng tròn hình xoắn, giống như một sợi tơ liên tục, nhẹ quấn đóa hoa Phong Tín Tử, cô nhất thời dừng bước lại, từng bước từng bước đi về phía chiếc nhẫn kia, đôi tay chống nhẹ trên mặt thủy tinh, càng nhìn càng mất hồn.
Trang Hạo Nhiên nâng ly rượu đỏ, hớp một ngụm nhỏ, cũng không có nhìn cô.
“Tiểu thư. . . . . . Nơi này có đồ trang sức cô thích?” Có một nhân viên nhẹ nhàng bước tới trước mặt của Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645311/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.