Thang máy nhanh chóng trượt xuống lầu một.
Tưởng Thiên Lỗi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh, vẫn còn đang nhìn cô thật sâu. Mặt của Đường Khả Hinh có hơi hồng, cũng lộ nụ cười ngọt ngào.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, nâng nhẹ bàn tay nhỏ bé, đặt ở trên môi của mình hôn, lại đưa một cái tay khác, dùng ngón cái sờ nhẹ đôi môi sưng đỏ của cô, đến nay vẫn để ý chuyện Trang Hạo Nhiên cùng với cô nằm ở trên một cái giường, mới có thể hôn môi, liền có chút không vui nói: “Rốt cuộc, đêm hôm đó hai người có hôn hay không?”
Giọng nói ghen tuông.
Đường Khả Hinh nhìn anh, bất đắc dĩ cười cười.
“Rốt cuộc có hay không có?” Tưởng Thiên Lỗi lại nặng giọng, nhìn cô hỏi.
Lòng của Đường Khả Hinh không khỏi căng thẳng, nhìn anh, có chút bất đắc dĩ cười nói: “Em thật sự không biết. . . . . .”
“Không biết?” Tưởng Thiên Lỗi đọc xong ba chữ này, lại có chút bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Đừng thành thực như vậy, em có thể nói cho anh biết, không có!”
Phốc!
Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô thẹn thùng và dịu dàng, cảm xúc lại dâng lên, chậm rãi tiến lên, nâng nhẹ mặt của cô, muốn hôn cô. . . . . .
“Đừng! Một chút nữa có người đi vào thì làm thế nào?” Đường Khả Hinh xoay mặt đi, nắm nhẹ cánh tay của anh.
“Suy nghĩ kỹ lại một chút, lúc ấy các người có hôn hay không. . . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645278/chuong-390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.