Tưởng Thiên Lỗi nhất thời bất đắc dĩ nhìn cô.
“Anh buông tay! !” Đường Khả Hinh chợt hất tay của anh ra, muốn xoay người đi khỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, kéo tới trước mặt của mình, cúi xuống nhìn cô, nói: “Mấy ngày nay, trong đầu của anh luôn nhớ đến nụ hôn của em ở bệnh viện. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh nhanh chóng đỏ lên, lại muốn dùng sức bỏ tay của anh ra!
Tưởng Thiên Lỗi lại ôm cô vào trong ngực, tay cạch một tiếng, nhấn thang máy tầng chót!
“Anh làm gì đấy?” Đường Khả Hinh lập tức mở than thể, đánh mạnh lên người anh! !
Tưởng Thiên Lỗi mãnh liệt, bá đạo ôm chặt Đường Khả Hinh, kiềm chế thân thể cô giãy giụa, cúi xuống nhìn cô hỏi: “Anh và em có sự khác nhau như thế nào? Những lời em đã nói, anh đều nhớ tất cả, bao gồm ngày đó anh và em cùng đi mua quýt, em nói, nếu như có thể để cho các doanh nghiệp chúng ta trực tiếp liên hệ với nông dân trồng rau quả để thu mua, thật tốt biết bao? Như vậy, cuộc sống của bọn họ, ít ra tốt hơn một chút. . . . . . Chuyện này, anh vẫn làm, ngày mai tổ đặc biệt nghiên cứu đã hoàn thành rồi !”
Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, ngẩng đầu lên, nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi thật gấp gáp nhìn cô, nói: “Làm như vậy có sự khác nhau sao? Nếu như không phải do một ý tưởng của em, một chút tấm lòng cảm động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645274/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.