Chiếc xe Rolls-Royce trực tiếp lái về phía bệnh viện! Tưởng Thiên Lỗi muốn thăm Như Mạt trước, mới rời khỏi.
Lúc này, mưa phùn bay tán loạn. Điểm một cái, dính ướt cửa sổ xe.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, quay mặt sang, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, nhớ tới Đường Khả Hinh mới vừa khóc nói: Tại sao nhìn em như vậy? Anh ngàn vạn lần không được yêu em, bởi vì tôi đã ngủ với đàn ông, không xứng ở chung một chỗ với loại người cao quý như anh. Cũng đừng bị em lừa, biết không? Nếu không, anh không chỉ tức giận, còn có thể bị thương! Cho nên, mời đi khỏi đi! Nơi này của chúng tôi, cũng không hoan nghênh anh, sau này, cách em xa một chút!
Anh cầm điện thoại di động, cắn chặt răng, suy nghĩ những lời này, nhớ lại lúc mới vừa đi vào gian phòng trong chớp mắt, thấy Đường Khả Hinh như con mèo, mệt mỏi núp ở trong ngực Trang Hạo Nhiên, anh thở phì phì, cảm giác lồng ngực lại muốn nổ tung.
Đông Anh quay đầu, nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, liền im lặng không lên tiếng, nhìn đường lớn phía trước, dần dần chạy về phía bệnh viện khách sạn, cô liền nhẹ nhàng nhắc nhở: “Tổng Giám đốc, đến bệnh viện rồi.”
Lúc này Tưởng Thiên Lỗi, mới ngẩng đầu lên, thu hồi điện thoại di động, nhìn bệnh viện đang ở phía trước, hai mắt anh nhấp nháy, vẻ mặt lộ ra cứng ngắc.
Xe dọc theo cửa bệnh viện, chạy về phía đài phun nước, cuối cùng chậm rãi dừng ở trước bệnh viện.
Đông Anh che dù đi ra trước, mở cửa xe, Tưởng Thiên Lỗi cũng lạnh lùng sửa sang xong tây trang, đi ra, sải bước đi về phía hành lang khu nội trú, hỏi: “Tình huống Như Mạt ra sao? Bên cậu chủ Tô nói thế nào?”
“Cậu chủ Tô vẫn theo dõi chặt chẽ bệnh tình của Như Mạt tiểu thư, cô ấy còn không biết mình không thể cấy ghép tim, hai ngày nay cũng tương đối vui vẻ, nhất là Cậu chủ Tô, mặc kệ là thân thể bệnh nhân hay trong lòng, anh ấy đều quan tâm rất chân thành.” Đông Anh dịu dàng nói.
Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, hai mắt chợt lóe, liền tiếp tục đi về phía phòng của Như Mạt, cũng đang lúc đi về phía hành lang đầu kia thì thấy Như Mạt mặc đồng phục bệnh nhân trắng như tuyết, tựa vào trước cửa phòng bệnh, nhìn vào bên trong, đang dịu dàng mỉm cười, anh dừng bước lại, suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi giơ tay, bảo Đông Anh đừng đi theo, một mình nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô, cùng với cô đều nhìn vào bên trong phòng, có một ngườ mẹ mang thai bảy, tám tháng, đang làm kiểm tra, cầm hộp âm nhạc, mở bài hát, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Như Mạt mỉm cười nhìn về phía người mẹ nở nụ cười hạnh phúc, biết người yêu ở phía sau, cô liền dịu dàng nói: “Em vẫn có một mơ ước. . . . . .”
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ hạnh phúc của người mẹ đó, yên lặng nghe.
“Bởi vì em là trẻ mồ côi, cho nên em vẫn có một mơ ước, gả cho người đàn ông mình yêu, sinh một đứa con đáng yêu, có một gia đình hoàn chỉnh.” Như Mạt nhẹ nhàng nói.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, lướt lên nụ cười dịu dàng.
Như Mạt khẽ chớp mắt, lộ ra một chút đau thương nói: “Không biết nguyện vọng này, lúc nào có thể thực hiện? Để cho thế giới này, có thêm một người có liên hệ máu mủ với em, như vậy sẽ không cô đơn nữa.”
Trên mặt Tưởng Thiên Lỗi hiện lên một chút đau tiếc, đi tới phía trước, nhẹ nắm bả vai của cô.
Như Mạt không nói gì thêm, bởi vì anh ít chạm vào người mình ở trước mặt mọi người, liền chậm rãi xoay người, đi dọc theo hành lang màu trắng, từng bước từng bước đi về phía trước.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng đuổi theo.
Như Mạt vừa đi vừa xoay người, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, vẻ mặt trầm ngâm lạnh nhạt, đột nhiên ngọt ngào mỉm cười, rất cẩn thận nói: “Anh thậtt là! Khi cô gái nói muốn một gia đình, anh nên cho cô ấy một lời hứa nho nhỏ, nói, được rồi, tương lai chúng ta kết hôn, sinh một đàn con đáng yêu.”
“Không muốn sao?” Như Mạt dịu dàng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hôm nay, cô xõa tóc, so với các ăn mặc đoan trang từ trước đến giờ, có vẻ trong sáng, dịu dàng hơn nhiều, bởi vì trời sanh cô yếu đuối, càng tăng thêm một chút không vướng bụi trần.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía cô, mỉm cười nói: “Anh đã cho em lời hứa. . . . . .”
Sắc mặt của Như Mạt hơi thu lại, hiểu ý của anh.
“Cho nên lời hứa có ích không? Còn không bằng, cầu ông trời xin cho chúng ta một chút duyên phận. . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói xong câu đó, liền ở trước mặt người ngoài, lịch sự đỡ Như Mạt đi trở về gian phòng của mình, nhưng y tá đặc cấp lại mở cửa một gian phòng khác, đây là gian phòng lúc ấy Khả Hinh ở . . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi dừng ở tại chỗ, nhìn về phía cánh cửa kia.
“Em thích gian phòng bên này, có bóng trúc và gió mát truyền vào. . . . . .” Như Mạt mỉm cười đi vào trước.
Tưởng Thiên Lỗi lại nhìn cánh cửa kia, không nhịn được nhớ tới, đêm hôm đó, hai người vui vẻ, nụ hôn ngọt ngào, những ký ức này giống như ma chú vẫn ở trong thế giới của mình, xua đi không được, giống như ngọn lửa màu xanh, Đường Khả Hinh đứng ở trong bóng đêm truyền tới: “Ngày mai có thời gian rãnh không? Em mời anh đi xem phim. . . . . .”
Như Mạt xoay người, ngạc nhiên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Thiên Lỗi. . . . . . Anh làm sao vậy?”
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháu, đột nhiên có chút tỉnh thần mỉm cười, nói: “Không có việc gì.”
Anh đi vào, nhìn chiếc giường nhỏ trắng tinh, chăn hơi xốc xếch, đêm ấy, đã từng có một cô gái vì bảo vệ một tấm bình phong, mà nóng sốt, yếu ớt nằm ở nơi này.
Như Mạt mỉm cười được y tá nâng đở, ngồi ở trên giường, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi vỗ nhẹ giường nệm.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đi tới, ngồi ở bên giường, dịu dàng nhìn cô.
“Hôm nay có phải tâm trạng của anh không tốt hay không?” Như Mạt nhìn anh, hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi lắc đầu một cái, nói: “Không có. . . . . .”
Như Mạt như hiểu được nhìn về phía anh.
Tưởng Thiên Lỗi lại vươn tay, khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Nghỉ ngơi một chút đi, bởi vì hôm nay khách sạn có việc bận rộn, cho nên anh không có quá nhiều thời gian ở bên em.”
Đây là thói quen của bọn họ với nhau, anh luôn nhìn cô ngủ, anh mới đi khỏi.
Như Mạt gật đầu một cái, liền chậm rãi nằm xuống. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nhẹ nhàng kéo chăn đắp cho cô.
Như Mạt nắm nhẹ của anh tay, nhìn anh nói: “Ngày mai lúc đến đây, mua cho em hộp âm nhạc, em muốn nghe âm thanh này, để cho lòng người ta thật bình tĩnh. . . . . .”
“Ừ. Tốt.” Tưởng Thiên Lỗi lại kéo nhẹ chăn, đắp lên trên người của cô, mới căn dặn: “Sau này không nên ăn mặc mỏng manh như vậy đi ra ngoài, chẳng may cảm lạnh thì phải làm sao?”
Như Mạt nhắm mắt lại, mỉm cười gật đầu.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô chằm chằm thật lâu, xác định cô chìm vào mộng, mới chậm rãi thở dốc một hơi, ngẩng đầu lên nhìn phía ngoài cửa sổ, bóng trúc lay động xào xạc, đêm hôm đó, hình ảnh trăng sáng treo trên cao, sau đó xuất hiện, người hai chồng lên nhau, tựa vào nhau, vui vẻ ôm nhau, Đường Khả Hinh thỉnh thoảng tinh nghịch mỉm cười, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, anh hai mắt hiện lên một chút dịu dàng.
Như Mạt chậm rãi mở mắt, nhìn Tưởng Thiên Lỗi nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt lộ ra nhớ nhung và đau thương làm cho mình hơi sững sờ.
Một trận gió thổi vào.
Giống như yêu người dịu dàng vuốt ve.
Suy nghĩ Tưởng Thiên Lỗi càng bay xa, nhớ tới mình đập cửa phòng Đường Khả Hinh, trong chớp mắt mở cửa ra, nước mắt bi thương và đau lòng rơi xuống, lúc cuồng nhiệt kích động hôn cô, giống như cảm nhận được trong lòng cô thấu hiểu và thương yêu thật sâu, lúc đuổi tới, khóc nói: em không muốn chia tay! Không được! Không thể chia tay! Em không muốn tách khỏi anh!
Hai mắt anh lóe lên, nhớ tới cô sáng nay câu kia: Đúng vậy! Em là cao thủ! Cho nên để cho anh nhìn ra sơ hở, anh quá lợi hại! Làm sao anh lợi hại như vậy? Chuyện gì anh cũng nhìn không thấy được, mà nhìn thấy chuyện của em. . . . . . Đây là may mắn của em, hay là bất hạnh của em?
Nước mắt của cô, luôn rất bi thương.
Tưởng Thiên Lỗi chợt muốn đứng lên.
Một bàn tay nhỏ bé dịu dàng nắm nhẹ cổ tay anh.
Anh sửng sốt cúi thấp đầu, nhìn Như Mạt đã tỉnh lại, anh giật mình nói: “Còn chưa ngủ?”
Như Mạt nhìn anh thật sâu, lắc đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn ánh mắt cô, cũng không nói chuyện.
“Lúc nào. . . . . chọn lựa cho em một chiếc nhẫn?” Như Mạt mỉm cười hỏi anh.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, dừng lại một lát, hai mắt chợt lóe lên, miễn cưỡng cười nói: “Em hi vọng lúc nào?”
“Hôm nay?” Như Mạt mỉm cười nói.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô, đột nhiên không lên tiếng.
“Anh không thích sao? Hay không có thời gian?” Như Mạt nhìn anh, dịu dàng hỏi.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi nhấp nháy, chậm rãi cúi đầu, suy nghĩ một chút, mới mỉm cười nói: “Tốt. . . . . . Đứa ngốc, chuyện như vậy, nên để cho đàn ông chủ động làm.”
“Em mặc kệ, em muốn anh mua nhẫn cho em, muốn giữ lấy anhi, sợ tương lai anh chạy mất. . . . . .” Như Mạt nói đùa.
Tưởng Thiên Lỗi đột nhiên mỉm cười, vươn tay, vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: “Ngủ đi, thời gian cũng không sớm, anh cũng phải đi.”
“Ừ.” Như Mạt gật đầu một cái.
Tưởng Thiên Lỗi mỉm cười đứng lên, trong lúc xoay người, hai mắt xẹt qua một chút sầu lo, nhưng vẫn im lặng đi khỏi.
Như Mạt sâu kín nhìn về phía bóng dáng anh có chút cô đơn, hai mắt chợt hiện lên nước mắt.
Tưởng Thiên Lỗi đi ra phòng bệnh, căn dặn Đông Anh nói: “Đem kiểu nhẫn mới nhất của Paris và Anh quốc, gửi vào di động của tôi.”
“Vâng . . . . .” Đông Anh đáp.
Tưởng Thiên Lỗi không nói gì nữa, chỉ cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Khách sạn Á Châu.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhau về khách sạn.
Đường Khả Hinh có tâm sự nặng nề, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt nhìn cô, cười nói: “Thế nào? Cô thật tính xem mắt . . . . . .”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, bất đắc dĩ nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: “Anh có Tinh Xuyên một ba ngàn năm, tôi còn không có Bát a ca ba ngàn năm, tôi không xem mắt, tôi phải làm Dung ma ma sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]