“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên hơi căng thẳng nhìn cô, gần đây Tinh Xuyên không nghe điện thoại của mình.
Đường Khả Hinh thật sự có chút mất mát, chống nhẹ cái muỗng lên chén cháo, giọng nói mềm nhũn: “Nếu như. . . . . . Anh và cô yêu nhau, có thể không để ý đến tôi hay không?”
Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ chớp mắt bị thương đã qua, nỗi khiếp sợ vẫn còn, dịu dàng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô như vậy, liền chậm rãi buông tạp chí xuống, mới mỉm cười nói: “Không biết. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút không tin nhìn anh.
“Thật không biết.” Trang Hạo Nhiên cười nói.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, trong lòng nghĩ nghĩ, liền hơi cười cười, múc nhẹ một muỗng cháo ăn.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng cô, cũng cười hỏi: “Cô cười cái gì?”
Đường Khả Hinh nhai nhẹ cháo mềm mại, nuốt xuống, mới nói: “Thật ra mặc dù trong lòng tôi rất không nở xa anh, nhưng tôi lại biết, nếu có một ngày anh thật có người yêu của mình, tôi sẽ mừng cho anh. Bởi vì có tình yêu là một chuyện rất hạnh phúc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên, hai mắt lộ ra một chút tinh nghịch và dịu dàng nói: “Anh yên tâm đi. Một mình tôi sẽ thật tốt.”
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô gái ngốc này, vươn tay, gõ mặt bàn một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645209/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.