Khắp nơi một mảnh trắng xóa, là mưa, là sương, cũng đã không phân rõ.
Chỉ là, tất cả đều ướt đẫm.
Trời đã sáng, nhưng vẫn còn màu đen thê lương và mệt mỏi.
Dãy núi trùng điệp, cỏ cây ở trong sương mù rất không chân thật, ngẫu nhiên một con chim nhỏ dũng cảm từ đầu cành cây sợ hãi kêu lên, ngay sau đó vỗ cánh bay đi cũng không làm khuấy động những đóa hoa nhỏ màu vàng, màu đỏ trên đường núi mờ sương.
Lá nhỏ nhỏ giống như quét qua ánh sáng, nước mưa giống như nước mắt tí tách rơi xuống.
Bậc thang đi lên trên đỉnh núi, sáng sớm hôm nay cũng ướt đẫm như thế.
Chân núi truyền đến âm thanh gậy gỗ gõ trên mặt đất.
Một bóng dáng màu hồng ở dưới chân núi dần dần di động bước chân đi lên trên.
Âm thanh gậy gỗ gõ xuống đất càng ngày càng gần.
Rốt cuộc nhìn thấy cô.
Cô khoác áo mưa màu hồng, mặc quần áo thể thao màu trắng, tay cầm gậy gỗ, chống xuống, trong lúc nước mưa rơi vào trên người của mình thì thẳng người đi lên trên, vừa đi vừa thở dốc nặng nề, bàn tay nhỏ bé tái nhợt, nắm gậy gỗ, để mặc cho nước mưa nhỏ xuống dưới, lạnh, rất lạnh, thân thể của cô đang run rẩy, nhưng vẫn cố chấp đi về phía trước, từng bước từng bước, đi rất cô đơn, rất gian nan.
Hai tròng mắt của cô hoàn toàn bình tĩnh và lạnh lùng, trên mặt hơi ươn ướt, thậm chí sương mù xẹt qua trên trán và khuôn mặt trắng nõn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645172/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.