Trang Hạo Nhiên vẫn nằm trên ghế sa lon, ngủ thiếp đi.
Đường Khả Hinh thở gấp, hai mắt nhanh chóng chợt lóe, không biết nên làm sao mới phải, có một ý nghĩ muốn chạy trốn, tay vừa định nhúc nhích. . . . . .
“Cô đi ra ngoài, cả đời cũng đừng trở lại nữa. . . . . .” Giọng nói lười biếng của Trang Hạo Nhiên truyền đến.
Mặt của Đường Khả Hinh từ từ co quắp, nhận mệnh, để giày cao gót xuống, ôm phần tài liệu kia, xoay người, thật đáng thương nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, nhưng người ta vẫn ngủ say sưa, cô thở dài một hơi, mới chậm rãi đi tới, đi tới trước mặt của anh, nhìn một nửa bên mặt đẹp trai khêu gợi của anh, lầu bầu nói: “. . . . . . Anh. . . . . . Ngài. . . . . . Ngài. . . . . . Tìm tôi . . . . . Có chuyện à?”
Cách xưng hô cũng muốn thay đổi.
Cô có chút căng thẳng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên giống như vẫn còn ngủ say sưa, nhưng lồng ngực phập phồng mạnh, chậm rãi buông cánh tay, rũ xuống trước ngực, rốt cuộc mắt chậm rãi mở ra, lại híp mắt nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh cảm thấy lạnh lẽo từ lòng bàn chân cho vọt lên, chớp mắt, không dám nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên nhắm mắt một cái, hơi mệt mỏi mở mắt ra, cũng không có nhìn cô, mà im lặng thu hồi chân, ngồi dậy, tựa vào trên ghế sa lon, nhìn phong cảnh phía ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645142/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.