Đường Khả Hinh mang theo một chút ngọt ngào Tưởng Thiên Lỗi lưu cho mình, mỉm cười đi thang máy trở lại tầng lầu Tổng Giám đốc, thấy Tiêu Đồng mới vừa từ trong phòng làm việc của Trang Hạo Nhiên đi ra, cô lập tức vui vẻ nghênh đón, hỏi: “Tổng Giám đốc đâu?”
Tiêu Đồng nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút sững sờ cười nói: “Ở bên trong đấy, cô tìm anh ấy?”
“Ừm!” Đường Khả Hinh lập tức gật đầu một cái.
Tiêu Đồng mỉm cười nói: “Vào đi. Gõ cửa nhé !”
Đường Khả Hinh bật cười nói: “Vâng!”.
Tiêu Đồng im lặng đi khỏi.
Đường Khả Hinh nhớ tới chuyện mới vừa rồi, mình còn chưa nói cám ơn anh, liền đầy xúc động đi tới trước cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi”. Giọng nói trầm thấp mà chăm chú, đoán chừng anh đang xem văn kiện.
Khả Hinh suy nghĩ một chút, vẫn cứ mỉm cười đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hôm nay Trang Hạo Nhiên mặc tây trang màu trắng, áo sơ mi màu xanh nhạt, hơi nới lỏng cổ áo, vạt áo trước cài corsages hoa màu xanh nhạt, đang cúi đầu xem tài liệu, cũng không ngẩng đầu lên, cô im lặng nhìn anh thật lâu, rốt cuộc chậm rãi đi tới trước mặt của anh, gọi nhỏ: “Tổng Giám đốc. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên cũng không ngẩng đầu lên, đang căng thẳng xem tài liệu Thái Hiền mang về từ Hàn Quốc.
Đường Khả Hinh biết anh vẫn nghe, vẫn cứ dịu dàng mà biết ơn nói: “Cám ơn anh. . . . . . Cám ơn anh để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645099/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.