Gần tối, từng cơn gió mát thổi tới.
Cây mộc lan nhẹ nhàng lay động, truyền đến tiếng xào xạc.
Ánh đèn màu xanh dương vẫn phát ra ánh sáng rực rỡ, nghe nói đèn đường màu xanh dương, là do ban ngày thu lấy màu sắc bầu trời xanh, đây là màu sắc duy nhất mà đêm tối hiểu được ban ngày.
Từ đàng xa xe buýt chậm rãi lái tới, cuối cùng dừng ở bên đường.
Bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh nhẹ nhàng đi xuống xe, trên mặt của cô vẫn lộ ra nụ cười ngọt ngào, tròng mắt đen ở trong màn đêm nhấp nháy giống như ánh sao, thỉnh thoảng nghĩ tới câu nói của người kia, trái tim của cô không nhịn được đập mạnh một lần nữa, vẫn không thể tin được, nhưng câu kia rất chân thật quanh quẩn trong đầu của mình, cô thở ra một hơi, đè xuống tâm trạng kích động, đi qua đám người náo nhiệt trong một cửa tiệm ở dưới lầu, đi về phía căn lầu nhỏ của mình.
Cô đứng ở trước cửa sắt, chợt cảm thấy cảm xúc sôi trào, giống như giọng nói đó đang đến gần một chút, sắc mặt của cô ửng đỏ, vươn tay đè xuống mật mã, mở cửa, đi vào, đi qua ngọn đèn nhỏ màu vàng yếu ớt, từng bậc từng bậc đi lên cầu thang, đi tới trước cửa nhà, móc ra chìa khóa mở cửa ra, trong lòng đột nhiên có chút lo sợ, nếu lỡ một chút nữa, anh không nhận điện thoại thì làm thế nào?
Chìa khóa nhẹ nhàng chuyển động.
Cô vặn mở cửa, đi vào, thấy phòng khách nhỏ sáng ngời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645036/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.