Đường Khả Hinh không dám nói nữa, chỉ nhẹ nhàng lấy hộp thuốc, mở nắp ra, cầm bông băng thấm một chút thuốc, rồi nghiêng mặt nhìn anh, hơi dịu dàng nói: “Tôi sắp bôi thuốc . . . . . . Anh phải nhịn đau nha. . . . . .”
“Tôi không có yếu ớt sợ đau như cô!” Tưởng Thiên Lỗi quay đầu lại, không khách khí nhìn cô, tức giận nói.
Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, chỉ thật cẩn thận cầm bông băng, vươn tay, xoay nhẹ khuôn mặt kiên nghị của anh đối diện mặt mình, nhìn thoáng qua hai mắt anh, cô có chút mất hồn.
Tưởng Thiên Lỗi cũng nhìn đôi mắt to ôn nhu xinh đẹp của cô, con ngươi khẽ chớp một cái.
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng, thở nhẹ một hơi, khẽ cắn môi dưới, ngẩng đầu lên, cầm bông băng nhẹ nhàng bôi lên vị trí sưng đỏ trên trán anh.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ nhíu mày.
Cô lập tức thật căng thẳng nhìn anh.
Tưởng Thiên Lỗi chớp mắt, ở khoảng cách thật gần nhìn cô.
Khả Hinh cũng có chút lo lắng nhìn anh.
Mặt của anh đã bình phục lại.
Cô liền im lặng cầm bông băng nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương của anh, có chút đau lòng nói: “Thật là, tôi làm sao đánh chính xác như vậy chứ? Thật quá mức!”
Đây là mình trách phạt mình.
Trên mặt của anh hiện nụ cười.
Đường Khả Hinh lại cầm bông băng, thấm một chút nước thuốc, bôi lên trán của anh, cảm nhận được anh cười, trên mặt mình cũng không nhịn được hiện lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2645027/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.