Chín giờ tối.
‘Phòng tổng thống'.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần thường màu trắng, nằm ở trên giường, đôi mắt ở trong màn đêm lóe lên, càng lúc càng cảm thấy có chút không ổn, lại có chút lo lắng cầm điện thoại bàn tại mép giường, trực tiếp gọi điện thoại của quản lý phòng ăn Nhã Các, hỏi thẳng: "Đường Khả Hinh có tới dùng cơm với một vị tiên sinh không?"
"Không có, Tổng Giám đốc, cô ấy một mình ngồi ở trong phòng, dùng xong bữa ăn tối, cho đến lúc đi cũng hết sức tức giận." Quản lý Phòng ăn cung kính trả lời câu hỏi của anh.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức từ trên giường ngồi dậy, không nói hai lời, vén chăn lên, nhanh chóng cầm điện thoại di động, vẻ mặt nghiêm túc đi ra ‘phòng tổng thống'.
Tối nay bầu trời rất yên tĩnh, sóng biển mãnh liệt đi qua, không gian rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng nhẹ nhàng xô trên bãi cát.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chạy ra Khách sạn Á Châu, thở hổn hển nhìn cả đại sảnh khách sạn, lúc này đã hơn chín giờ, khách vẫn còn rất nhiều, tới lui ở đại sảnh náo nhiệt, anh nhìn quanh khắp nơi, bây giờ không có người, ngay lập tức ném chìa khóa cho nhân viên tiếp tân, nhân viên tiếp tân nhận lấy chìa khóa, lập tức đi ra ngoài, anh tận dụng thời gian trống này, lại tìm người từng góc một, vẫn không có tung tích, anh nhớ tới đêm hôm đó, Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mẹ, khóc thầm, cô đơn và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644991/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.