Đường Khả Hinh hết sức tò mò nhìn về phía mâm “Kim Ngọc Mãn Đường” đặt ở giữa bàn tiệc, nghĩ tới cho dù là món ăn Trung Quốc, hay món ăn tây, bình thường đều là đồ ngọt ăn sau, tại sao hôm nay ăn đồ ngọt trước?
Tô Linh giống như hiểu thắc mắc của Đường Khả Hinh, liền mỉm cười nói với cô: “Khả Hinh, bởi vì từ nhỏ mẹ của chị hết sức thương yêu chị và Ricky, cũng bởi vì ông nội là Thủ tướng một nước, cho nên mẹ thành tâm khấn trước mặt đức Phật, mong ông nội trị nước thuận lợi, mong chị và Ricky có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, nếu Phật chứng giám tâm nguyện, bà nguyện cả đời ăn chay, cho nên hôm nay món ăn thứ nhất là chị và Ricky cùng cám ơn mẹ, cám ơn bà chịu đủ khổ sở mà người thường không thể chịu được khi Ricky ra đời. Cũng dùng món ăn này kính chúc cho những người mẹ trên thế giới, cầu nguyện họ bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc.”
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lúc này Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười đứng lên, đi tới sau lưng mẹ, ôm nhẹ mẹ, nhẹ nhàng hôn ở trên mặt của bà.
Chu Anh cảm động vui vẻ vỗ nhẹ mặt của con trai, nói: “Ngoan. Hôm nay sinh nhật của con, mẹ chúc Ricky sinh nhật vui vẻ. Bình an khỏe mạnh. Mẹ không có mong muốn gì lớn, chỉ mong con có thể vui vẻ là tốt rồi. . . . . .”
“Cám ơn mẹ. . . . . .” Hai mắt Tô Thụy Kỳ hiện ứa lệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644947/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.