Trang Hạo Nhiên chậm rãi đi về phía Đường Khả Hinh, đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, ở khoảng cách gần nhìn từng giọt nước mắt rơi trên sống mũi của cô, anh đột nhiên cười một tiếng, xoay người cầm khăn giấy màu hồng trên bàn uống trà nhỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô, mới nói: “Lãng phí khăn giấy màu hồng. . . . . .”
Hai mắt Đường Khả Hinh sâu kín chuyển động, xuyên qua màn lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt nhanh chóng lăn xuống, rõ ràng nhìn thấy mặt của anh, lòng của cô chua xót, lỗ mũi liền đỏ bừng, tay nắm thành quả đấm nhỏ chà vào bên môi, cố nén run rẩy. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười một tiếng, cầm tờ khăn giấy nhỏ, đưa cho Đường Khả Hinh nhìn, giọng nói nhẹ nhàng đầy thần bí, giống như đang dỗ đứa bé: “Tôi nói cho cô biết, trước kia lúc mới thành lập khách sạn, có một số nhân viên muốn làm đẹp thêm ở từng nơi trong khách sạn, thậm chí có người nói ra, nhuộm vào một chút màu sắc cho khăn giấy, có thể càng hoàn mỹ hơn hay không? Nhưng vì có người nói, khăn giấy là loại giấy sạch sẽ nhất trên thế giới, nếu như dính vào bất kỳ màu sắc nào, tức là không bảo vệ môi trường, cũng không vệ sinh, hơn nữa có hại đối với thân thể, cho nên đã hủy bỏ ý tưởng này, nhưng một năm gần đây ở Khách sạn Á Châu mới xuất hiện khăn giấy có màu. . . . . .”
Đường Khả Hinh chậm rãi nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644913/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.