Gió biển thổi mạnh, mang theo chút lạnh lẽo.
Đường Khả Hinh đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, theo bản năng rúc người, co hai chân lên muốn rúc vào trong áo khoắc đỏ thẫm, nhưng cho dù rúc như thế nào, đôi chân nhỏ vẫn lộ ra ngoài áo khoác, ngủ giống như con mèo nhỏ lười biếng.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, liền cởi tây trang màu trắng của mình, nhẹ nhàng phủ lên người cô.
Chút ấm áp này làm cho Khả Hinh chợt cảm thấy thoải mái, mới muốn trở mình chui vào trong tây trang, chợt cảm thấy bên hông, trên đùi đau nhức, cô thở dốc một hơi, cau mày, nhắm mắt như đứa bé làm nũng với mẹ, kêu nhỏ: “Đau quá. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên nghiêng mặt chú ý đến trên bắp đùi cô, trên bả vai, trên cánh tay mơ hồ sưng đỏ.
Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người, cuối cùng mở mắt, đau đớn khó chịu muốn thở dốc, lại thấy Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi đen, quần tây đen, hai mắt thâm thúy sáng như ánh sao, đang nhìn mình, cô đột nhiên giật mình, vội vàng ngồi dậy, kéo tây trang còn mang theo một chút hơi ấm khoác lên trên người của mình, che kín bộ ngực sữa và bả vai trắng nõn, sau đó xê dịch về phía sau, lưng dính vào tường thủy tinh, nhìn Trang Hạo Nhiên, tinh thần rời rạc mệt mỏi, hỏi: “Tại sao anh biết chỗ này?”
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Tôi đến xem Đường Khả Hinh tiểu thư bị dày vò đến mức nào một chút “
Nói đến chuyện này. . . .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644901/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.