Dường như xung quanh tất cả đều yên lặng lại.
Ánh đèn, hoa tươi, không khí, tất cả đều yên tĩnh, toàn bộ đèn màu xanh tỏa sáng rất nhu hòa.
Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh hai người cứ nhìn đối phương.
Đám người xung quanh cũng yên lặng nhìn bọn họ.
Đông Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn về phía Tổng Giám đốc và Đường Khả Hinh bên ngoài ban công, hai mắt của cô lộ ra dịu dàng và đau lòng.
"Thư kí Lưu? Cô nhìn cái gì mất hồn như vậy?" Trần Mạn Hồng mỉm cười đi về phía cô, cùng với cô nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi và Đường Khả Hinh đang đứng chung một chỗ, nhìn đối phương.
Đông Anh khẽ cười một tiếng, từ góc độ này, chỉ nhìn thấy nửa bên mặt của Tưởng Thiên Lỗi, sâu kín nói: "Từ trước đến giờ. . . . . . Tổng Giám đốc cũng không có tình nhiệt khiêu vũ với bất kỳ cô gái nào. . . . . ." .
"Hả?" Trần Mạn Hồng mỉm cười nói: "Nhưng tôi thấy Tổng Giám đốc. . . . . . Nhảy rất tốt. . . . . ."
Đông Anh vẫn nhìn nửa khuôn mặt Tưởng Thiên Lỗi trong bóng đêm, thậm chí có thể nhìn thấy hai tròng mắt nóng rực của anh, hơi xa xăm nói: "Anh ấy vẫn rất nhẫn nại, rất lặng lẽ, rất đè nén, cho tới bây giờ cũng không có một cô gái nào có thể làm cho anh ấy không còn tịch mịch, ngược lại vì một số người, anh ấy càng tịch mịch hơn. Chỉ một mình làm rất nhiều chuyện. .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644881/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.