Tô Thụy Kỳ mỉm cười hỏi: "Cô hỏi chuyện này làm gì?"
Hai mắt Nhậm Tử Hiền chợt lóe sáng, cầm điện thoại di động, dứt khoát nói: "Tôi có việc tìm cô ấy.
Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, đứng lên, đi tới trước cửa sổ sát đấttrong văn phòng, nắm ly cà phê trên bàn thủy tinh, khẽ hớp một ngụm, cảm giác mùi vị tinh khiết nhàn nhạt. . . . . .
"Làm gì vậy? Nếu tôi thật muốn tổn thương cô ấy, cô ấy còn sống được sao?" Nhậm Tử Hiền bậtcười nói: "Tôi không nể mặt tăng, cũng phải nhìn mặt phật!"
"TửHiền. . . . . ." Tô Thụy Kỳ cầm điện thoại di động, hướng về phía NhậmTử Hiền thật lòng nói: "Tôi mặc kệ giữa các người xảy ra chuyện gì,nhưng tôi khẳng định Khả Hinh tuyệt đối không có ý định tổn thương bấtkì ai, hoặc có ý đồ gì."
Nhậm Tử Hiền đột nhiên phì cười nói: "Nhìn anh lo lắng bảo vệ cho cô ấy, thật thích người ta à?"
Tô Thụy Kỳ im lặng không lên tiếng.
Nhậm Tử Hiền nhắc nhở anh: "Tôi cảm thấy yêu mến, thưởng thức, cảm tình tốt, thậm chí tim đập dồn dập cũng cách tình yêu rất xa, đó là một loạitrong sáng và rõ ràng, nếu anh không yêu thì chú ý bảo vệ tốt cho cô ấy! Phụ nữ dễ bị tổn thương nhất không phải khuôn mặt đó mà là tình yêu."
Tô Thụy Kỳ nghe xong, mỉm cười nói: "Thật ra cuộc đời tôi may mắn nhấtchính là gặp được người bạn như cô, cô nhất định phải làm cho người tamóc ra hết đáy lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644819/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.