"Còn gì nữa không?" Tô Thụy Kỳ nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng thảvào bờ môi cô, cảm thấy cánh môi của cô chạm ngón tay của mình, anh độtnhiên mỉm cười.
Đường Khả Hinh có chút căng thẳng bật cười nói: "A. . . . . . Còn . . . . . hay không.. . . . . . Không nghĩ ra. . . . . . rấr nhiều. . . . . .Anh muốn biết cái gì?"
Hai mắt Tô Thụy Kỳ lộ ra vui vẻ nói: "Tôi có người chị. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn anh, không hiểu.
Tô Thụy Kỳ muốn nói gì đó nhưng lại không tiện nói, cuối cùng có chútdịu dàng nhìn cô nói: "Khi còn bé, chị ấy cũng thường dắt tay của tôi đi chơi, lúc trời mưa cũng chống dù che cho tôi, hơn nữa trước khi tôingủ, tôi đi học, chị ấy còn có thể rời nhà trước, sau khi về nhà, trướckhi tôi tỉnh lại cũng sẽ hôn trán của tôi một chút. . . . ."
"À?" Đường Khả Hinh trợn mắt nhìn Tô Thụy Kỳ, hơi sửng sốt.
Tô Thụy Kỳ Khước không nói gì nữa, chỉ hơi mỉm cười đưa hai tay ra, nhẹnắm bả vai của cô, sau đó cúi đầu liên tục hôn lên trán của cô.
Thân thể Khả Hinh dường như bỗng chốc tê dại mãnh liệt, hai tay xuôi xuống, không dám nhúc nhích.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào trên cây Bạch Lan, cành lá vê ra rất nhiều tia nắng, vài tia rơi vào trên người hai người này.
Làn gió nhẹ nhàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644788/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.