Xe lửa bắt đầu chạy. 
Khả Hinh một mình về nhà, trong tay cầm 100 đồng tiền trị vết thương,khóe miệng rỉ máu, má phải bị trầy xước có vài vết máu, đầu tóc rối bờitựa vào bên cửa sổ xe lửa, giống như không còn hy vọng, ngưng mắt nhìnmột điểm ở phương xa. 
Trên xe lửa, chỉ có vài người khách, bọn họ cũng không lộ vẻ gì, có người đọc báo, có người sửa sang lại hành lý. 
Ánh mắt Khả Hinh hơi chuyển động, nhìn phong cảnh phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lau đi tia máu ở khóe miệng, lại phát hiện tia máu đã sớm đọnglại, hai mắt của cô nổi lên hơi nước, cố lau chùi hết, tránh cho khi vềnhà, Nhã Tuệ nhìn thấy sẽ lo lắng, cô vừa cúi đầu lau vết máu, vừa lấyra điện thoại của Tô Thụy Kỳ, mở màn hình màu xanh dương, gọi số điệnthoại của Nhã Tuệ. 
Điện thoại nối thông. 
"Alô. . . . . ." Nhã Tuệ cũng không biết chuyện Khả Hinh và Tô Thụy Kỳ trao đổi điện thoại di động, có chút nghi ngờ nhận máy. 
"Là tôi . . . . ." Khả Hinh mệt mỏi không còn hơi sức đáp lời. 
"Cô xài số điện thoại di động của người nào?" Nhã Tuệ lập tức lo lắngnói: "Có phải đã xảy ra chuyện hay không? Có phải bà thím kia lại đánhcô nữa hay không? Bây giờ cô ở chỗ nào?" 
"Không có việc gì." Khả Hinh lập tức mỉm cười nói: "Bây giờ tôi đang ở trên xe lửa, chuẩn bị trở về." 
Nhã Tuệ thở phào nhẹ nhõm, sau một lúc trầm ngâm, mới nhỏ giọng hỏi: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644694/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.