Đường Khả Hinh cầm lên một ly rượu trắng, uống một hớp, cảm giác có mencay kích thích cổ họng mình, giống như nước mắt đau khổ, cô thở mạnh một hơi, cười nói: "Nếu anh nhìn thấy tên của bộ sách này, nhất định sẽ cho rằng đây là câu chuyện xưa?" 
Tô Thụy Kỳ mỉm cười. 
Đường Khả Hinh ngây ngốc cười nói: "Lúc tôi nhìn thấy tên bộ sách nàycũng bị mắc lừa, cho rằng đó là một câu chuyện xưa, sau này mới biết,bởi vì nữ chính làm một chuyện gì đó khiến cho cuộc đời gặp phải vô cùng thống khổ, cô đi trên đường, không ngừng tự nói với mình, nếu như cuộcđời của tôi chỉ còn là kí ức, tôi muốn là đoạn kí ức kia? Thậm chí côcắn răng cố gắng đi về phía trước, đi rất vất vả, rất khổ sở, rất kiêntrì." 
Trong đầu Tô Thụy Kỳ vang lên một giọng nói thống khổ: Ricky, em khôngmuốn quá khứ của em, em không muốn chút nào, bởi vì quá đau khổ. 
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói: "Còn nhớ anhđã từng hỏi tôi rốt cuộc quá khứ tôi là một người thế nào, tôi nói vớianh, tôi quên rồi." 
Tô Thụy Kỳ suy nghĩ hơi xoay lại nhìn cô. 
Hai mắt Đường Khả Hinh thoáng ươn ướt, nhìn Tô Thụy Kỳ mỉm cười nói:"Anh biết không? Gần đây tôi từ từ tiếp xúc với quá khứ của mình, thậmchí cùng bạn thân, nói một chút chuyện vui trong quá khứ." 
Tô Thụy Kỳ mỉm cười nhìn cô. 
Đường Khả Hinh thở dốc một hơi, nhìn Tô Thụy Kỳ, cười ngọt ngào nói:"Tôi không dám tiếp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644689/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.