Tầng lầu 100, thang máy chuyên dụng của Tổng Giám đốc ầm ầm mở ra.
Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Đường Khả Hinh, kéo thân thể của cô, sải bước đi ra thang máy.
"Anh buông tay, anh muốn mang tôi đi đâu? Tôi không muốn đến gần anh!Anh buông tay! ! Để cho tôi đi!" Đường Khả Hinh vừa rơi lệ vừa kéo lạibàn tay nhỏ bé của mình, vừa khóc vừa kêu: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"
Đông Anh nghe được âm thanh, bước nhanh ra khỏi phòng thư kí, cùng đồngnghiệp bộ phận hành chánh kinh ngạc nhìn Tổng Giám đốc kéo một nhân viên nhà hàng tây, đi về phía phòng Tổng Giám đốc.
"Anh buông tay! Anh kéo tôi đau !" Đường Khả Hinh rơi lệ, càng khôngngừng xoay bàn tay nhỏ bé của mình, ủy khuất khóc thút thít.
Tưởng Thiên Lỗi không chú ý cô khóc thút thít, lại dùng sức lôi cả người cô vào phòng Tổng Giám đốc, sau đó đưa lưng về phía sau, cánh cửa phịch một tiếng đóng lại!
"Anh muốn làm gì ?" Đường Khả Hinh bị Tưởng Thiên Lỗi ném ở trên ghế salon, rơi lệ nhìn anh nói: "Anh kéo tôi vào đây làm gì? Tôi và anh khônghề có một chút quan hệ! Ba năm trước đây, là lỗi của tôi, được chưa? Là lỗi của tôi! Tôi không nên vì một chai rượu đỏ, chạy vào trong phòngcủa anh! ! Là lỗi của tôi được chưa? Anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi không có loại năng lực vĩ đại để chống lại anh, tôi cũng không có ý đồ muốn lấycái gì, tôi chỉ muốn cầu xin một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644659/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.