Đường Khả Hinh cảm thấy choáng váng, lập tức cho rằng mình lại đã xuyênkhông rồi, cô nhất thời hoang mang lo sợ ngẩng đầu lên, cách cửa sổ mông lung phía sau xe, nhìn thấy Tô Thụy Kỳ ngồi ở trong xe, đang cầm taylái nhìn ra phía ngoài khách sạn, vẻ mặt cô đau khổ, nhìn Tưởng ThiênLỗi, lầu bầu thốt ra: "Hôm nay không phải anh nói muốn nghỉ ngơi sớm một chút sao? Anh ra ngoài làm gì ?" 
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi vừa thu lại, nhìn cô, biết cô nghe được mình và Nhậm Tử Hiền nói chuyện ở ‘phòng tổng thống', cười trào phúng nói:"Cho nên tôi muốn về nhà, cô thì sao?" 
Giống như hai người rất quen thân. 
"Tôi . . . . . Tôi cũng muốn về nhà. . . . . ." Đường Khả Hinh sắp khóc nói. 
"Có phải cô có một thói quen, khi muốn về nhà, cũng sẽ tùy tiện bò vàoxe của người khác hay không? Ba năm trước đây như thế này, ba năm saucũng như vậy!" Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi có chút không vui, ngồi ở sau xe ngồi nhìn Đường Khả Hinh. 
"Tuyệt đối không phải! ! Tôi lập tức xuống xe! Tôi đi nhầm thôi!" ĐườngKhả Hinh hoảng sợ không nhẹ nhìn sắc mặt tức giận của Tưởng Thiên Lỗi,vừa định đẩy cửa xe đi ra, nhưng vừa nhìn bên ngoài cửa sổ, hoảng sợ đến sắc mặt trắng bệch. 
Tưởng Thiên Lỗi nhìn vẻ mặt và biểu hiện của cô, cũng lạnh lùng quay mặt sang, ánh mắt cứng lại, nhìn thấy Nhậm Tử Hiền mặc áo khoác theo phongcách thời trang Paris, mang giày cao gót, đang muốn đi thẳng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644634/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.