Mấy tháng nay Đường Khả Hinh không nhìn thấy Tô Thụy Kỳ, khuôn mặt của cô đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi đầu. 
Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô như vậy khẽ cười một tiếng, cầm khăn tay đưa tới trước mặt cô, nói: "Lau một chút đi, mặt đổ mồ hôi rồi, tại sao không ngồi xe tới đây?" 
Đường Khả Hinh xấu hổ vươn tay nhận lấy khăn tay anh đưa tới, lau nhẹ mồ hôi trên trán mới dịu dàng nói: "Vừa mới ngồi xe đi nhầm đường, ách. . . . . . Cho nên. . . . . . quay trở lại trạm hai." 
"Cô không thể ngồi xe trở lại nữa sao?" Tô Thụy Kỳ nhìn cô lau mồ hôi trên mặt, phát hiện cằm và trên cổ của cô đều là mồ hôi, chiếc hoa nhỏ màu trắng cũng có chút ướt đẫm, liền cười hỏi. 
"Từ Trạm hai. . . . . . đoạn đường đến chỗ anh thật đắt nha. Phải mất hết hai đồng ngồi xe trở lại." Đường Khả Hinh cúi đầu. 
Tô Thụy Kỳ không nói gì nhìn cô. 
Đường Khả Hinh cũng có chút ngượng ngùng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, lập tức cúi đầu. 
"Biết rồi, vào đi." Tô Thụy Kỳ mỉm cười lắc mình đi vào trong tiệm, Đường Khả Hinh nhìn theo bóng lưng cao gầy của anh rồi vội vàng xếp dù, vừa bỏ nó vào trong túi, vừa đi vào trong tiệm tạo mẫu quen thuợc, có vài nhân viên trong tiệm đã nhận ra Đường Khả Hinh, liền dùng ánh mắt rất mập mờ nhìn cô, mặt của Khả Hinh lại ửng đỏ, đi theo Tô Thụy Kỳ lên lầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644597/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.