Nhã Tuệ thăm chú Đường xong, xách theo túi xách, mệt mỏi không còn hơi sức đi vào cửa bệnh viện, đi qua một đoạn bên đài phun nước dưới ánh mặt trời, nhất thời trên mặt xét qua tia nắng nhẹ nhàng ấm áp, cô dừng bước lại, vươn tay soi ánh mặt trời, nhìn lòng bàn tay trong suốt nổi lên màu hồng sáng bóng, nhớ tới Khả Hinh đứng ở dưới ánh mặt trời, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người hai mắt trong suốt, còn có nụ cười dịu dàng ngọt ngào, lòng của cô lại đau nhói…… 
“Lúc nãy cô gái bị hủy khuôn mặt tới Bệnh viên chúng ta ở trong phòng bệnh cắt cổ tay tự sát rồi, thật đáng thương……” Có một nữ y tá cùng đồng nghiệp lúc đi ra ngoài, thấp giọng kể. 
“không phải chứ? Bị thương nặng thế nào, sao lại tự sát?” Đồng nghiệp kinh ngạc kêu lên. 
“Má trái bị phá hủy!” 
Nhã Tuệ nghe lời này, trong lòng hoảng hốt, nắm chặt dây túi xách nhào tới khu nội trú, chạy qua hành lang thật dài, thở hổn hển gấp gáp dừng ở trước cửa phòng bệnh, quả thật nhìn thấy cả phòng bệnh đã bị bác sĩ, y tá đang chen lấn, bên trong càng không ngừng truyền đến kêu gào của Khả Hinh, ba mẹ của mình đang hết sức giữ chặt Khả Hinh, cô nằm ở trên giường bệnh khổ sở giãy giụa, cổ tay trái bị cắt đang nhỏ máu tươi, cô khóc thét thê lương, khàn giọng kêu gào: “Để cho tôi chết đi! Để cho tôi chết đi! ! Mặt của tôi như thế này, để cho tôi chết đi, tôi không được thi, mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644516/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.