Nhã Tuệ nắm điện thoại, tựa vào bên cửa phòng bệnh, suy nghĩ lời nói của Tưởng Thiên Lỗi, mặc dù trong bụng nghi ngờ nhưng cũng nghĩ tới một người bình thường như Khả Hinh, làm sao có thể có qua lại với Tưởng Thiên Lỗi? Vậy rốt cuộc nguyên nhân Khả Hinh bị hủy gương mặt là gì? Cô xúc phạm ai? Tối hôm qua cô gặp phải chuyện gì?
Cô nghĩ tới đây, tâm trạng không khỏi ngột ngạt, chỉ đành đẩy ra cửa phòng bệnh, nhẹ bước đi vào, đi tới bên giường vẫn thấy Khả Hinh dần dần hết thuốc mê, hai mắt sâu kín mở ra. . . . . .
Nhã Tuệ có chút căng thẳng cúi người xuống, nhẹ đỡ bả vai của cô, gọi nhỏ: "Khả Hinh?"
Đường Khả Hinh nhìn đôi mắt thấm nước mắt của người bạn thân, lập tức nhớ tới mặt của mình bị hủy, toàn bộ thế giới bi thương đột nhiên ập đến, cô lại đau đớn khàn giọng thét lên, mới vừa muốn giãy giụa rời giường, lại phát hiện trên người của mình, trên chân, trên tay, cũng bị bác sĩ dùng dải băng trói dính ở trên giường, để phòng ngừa cô tiếp tục làm chuyện ngốc, cô tuyệt vọng nhìn về phía dải băng cột vào trên người mình, khóc rống lên: "Nhã Tuệ! Buông tôi ra! ! Không nên đối với tôi như vậy ! Buông tôi ra! ! Đó không phải là thật! mặt tôi không bị hủy, tôi không có . . . . . ."
Nhã Tuệ hoảng sợ ôm thân thể cô run rẩy liều mạng giãy giụa, đau lòng nghẹn ngào nói: "Khả Hinh. . . . . . Không nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-tranh-dau-i-nguoi-tinh-nho-ben-canh-tong-giam-doc-2/2644500/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.