Trời sáng, Sở Ngự Tây nhìnThương Đồng ngủ rất say, không nhịn được hôn lên trán cô một cái, mớiđứng dậy mặc quần áo vào, anh viết tấm giấy để lại trên đầu giường, mớirời khỏi biệt thự Hậu Hải.
Dọc theo đường đi, anh nhìn ra ngoàicửa sổ, mặc dù trời lạnh, nhưng rất trong, giống như tâm trạng của anhlúc này, vô cùng yên tĩnh.
Bệnh viện Hiệp Đồng.
Nhiễm Đông Khải đang ăn sáng cùng Niệm Niệm, Niệm Niệm nhìn thấy Sở Ngự Tây, nở nụ cười rạng rỡ.
Nhiễm Đông Khải quay đầu lại, thấy Sở Ngự Tây từ từ đi tới, lông mày của anhcũng không tối tăm như thường ngày, có mấy phần lạnh nhạt và thoải mái.
Sở Ngự Tây liếc nhìn Nhiễm Đông Khải, không có biểu hiện gì, nhưng nhìnđến Niệm Niệm ở bên cạnh, lại lộ ra sự dịu dàng xán lạn, anh ngồi xổmngười xuống, lấy khăn tay cẩn thận lau cháo ở khóe môi cho Niệm Niệm,mỉm cười nói: "Niệm Niệm, hôm qua mẹ cháu rất mệt, trễ một chút nữa sẽđến thăm cháu."
Niệm Niệm nghe không hiểu, nhưng rất khéo léo gật đầu: "Chú Nhiễm ở cùng với cháu, để mẹ ngủ nhiều một chút."
Nhiễm Đông Khải hiểu ý của anh, để bát cháo trong tay xuống, đứng dậy: "Ngự Tây, chỗ này giao cho anh, tôi phải đi."
"Anh đi đâu?" Sở Ngự Tây đứng dậy, gấp khăn tay.
Nhiễm Đông Khải sờ đầu Niệm Niệm, anh nhìn Sở Ngự Tây: "Tôi muốn đi HànThành, tìm toà cổ mộ kia, xem có thật sự như lời cha của anh nói haykhông, bọn họ gặp nạn ở mộ thất, mới dẫn đến cái chết của cha tôi."
"Anh muốn chuyển động toà cổ mộ kia?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hao-mon-toi-yeu-2-hop-dong-tan-nhan/529120/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.